
h Phàm cũng không có cảm giác chua, chắc là vì có người đó bên
cạnh.
Giữa sườn núi có một ngôi chùa cổ, tương truyền nếu
cầu duyên thì rất linh nghiệm, vì vậy hương khói luôn nghi ngút, trở thành nơi
nổi tiếng nhất Lâm Sơn.
Bình Phàm cùng Doãn Việt tiến vào, quỳ lạy trong miếu
Quan Âm, trước tượng phật trang nghiêm, Bình Phàm thành kính quỳ lạy, rung hộp
quẻ bói.
Vận khí rất tốt, là quẻ tốt nhất.
Tiếng đàn thánh thót trao duyên, hằng nga cung trăng
xứng anh hùng, chẳng những đành đôi còn phượng lữ, kỳ lân bước đến trao phúc
lành.
Quẻ tốt quẻ tốt, khiến cho tim Bình Phàm xuân tâm vô
cùng nhộn nhạo.
Vốn là miếu linh nghiệm nhất, Bồ Tát linh nghiệm nhất
cũng đã nói như vậy, không chừng Doãn Việt chính là chân mệnh thiên tử của cô
cũng chưa biết chừng.
Tám chín phần mười.
Cầm lấy quẻ, bối cảnh phía sau Bình Phàm tràn đầy hoa
đào.
Đang lúc hoa hoa nở vui mừng, chuông điện thoại của
Doãn Việt lại vang lên.
Cô giáo dạy văn ở trường tiểu học đã nói, tình tiết
chuyện xưa nhất định phải thay nhau nổi lên, khúc mắc không ngừng, lúc này mới được
xưng tụng là một câu chuyện xưa đẹp.
Mà Bình Phàm cảm thấy, chuyện mình và Doãn Việt bị phá
ngang tuyệt đối là một chuyện xưa đẹp.
Nói, chất lượng điện thoại trái táo của đồng chí Doãn
Việt cũng không được tốt, chỉ cần đứng gần một chút là có thể nghe thấy tiếng
của đối phương.
Lỗ tai Bình Phàm thính, phát hiện bên trong truyền ra
một giọng nữ.
Lỗ tai Bình Phàm linh, phát hiện giọng nữ bên trong
rất quen thuộc.
Lỗ tai Bình Phàm nhớ tình bạn cũ, phát hiện giọng nữ
quen thuộc bên trong chính là của Phương Nhan.
Ngoan ngoãn đứng bên trong đám đông, lúc này người
càng đến càng đông.
Nhưng mà không có gì, trải qua kế hoạch thu mua đồ ăn
vặt, Bình Phàm đối với Doãn Việt vẫn có chút
tin tưởng, cho nên, giữ bình tĩnh, chững chạc, nghiêm cẩn.
Nếu tham khảo thành tựu của cô trong quá trình ngồi
trên ghế nhà trường thì sẽ biết.
Lòng tin của Bình Phàm cô nương luôn luôn không đủ.
Lúc học tiểu học rõ ràng bài thi được 90 điểm đỏ au mà cô vẫn gọi mọi người
chung quanh nhìn xem thử, hoài nghi đây là do 60 viết nhầm.
Thật vất vả, lần này lòng tin mới tràn đầy, không ngờ
ông trời lại giáng xuống một đại nạn lên đầu Bình Phàm. Khổ tâm, đau xương cốt,
đói bụng, không thiếu cái nào, cứ theo thứ tự mà ra.
Nói tóm lại, nói tóm lại là, bạn học Bình Phàm gặp
hạn.
Doãn Việt luôn luôn vững vàng trong trẻo thế mà lại có
chút gợn sóng thật nhỏ: "... Cậu bây giờ đang ở đâu... Ừ, tớ đến
ngay."
Ý chính là, lập tức đến chỗ Phương Nhan?
Nếu nói vừa rồi Bình Phàm là thực vật đại chiến cương
thi không ngừng cho hoa hướng dương nở ra, vậy bây giờ Bình Phàm chính là bị
từng đợt băng giá đánh thẳng vào cải thìa.
Cúp điện thoại, Doãn Việt chuyển hướng Bình Phàm:
"Thật xin lỗi, có chuyện rất quan trọng, anh phải tới ngay."
Cho tới bây giờ Doãn Việt vẫn trấn định tự nhiên làm
cho Bình Phàm có cảm giác cho dù nhà hắn trong một đêm biến thành chocolate thì
hắn cũng sẽ không nhăn mày một cái.
Nhưng bây giờ ngay trước mắt, lần này quân như mưa lớn
ập xuống hồ nước, mặc dù yên lặng nhưng vẫn còn động.
Bình Phàm thở dài, thở dài, dường như đem hết không
khí trong lồng ngực đều xuất ra ngoài, suy yếu đến xương cốt muốn rơi rụng hết.
Thì ra là, một khi gặp Phương Nhan, hắn không có cách
nào bình tĩnh.
Nhưng thua cũng muốn thua có khí chất, Bình Phàm mỉm
cười, nụ cười như bóng mát trong rừng cây, tươi mát tự nhiên nói: "Không
sao không sao, anh đi đi, em ở đây chơi một chút, phong cảnh rất đẹp."
Doãn Việt suy nghĩ một chút: "Nếu không, anh đưa
em về nhà trước?"
"Không cần, không cần! ! !" Bình Phàm lui về
phía sau một bước, nắm chặt cái quai mảnh khảnh của túi da: "Thật, anh cứ
về đi."
Doãn Việt nhìn cô, dừng một chút mới nói: "Cẩn
thận một chút, lát nữa anh gọi điện cho em."
Bình Phàm đồng ý, sau đó đứng trên đỉnh núi, nhìn Doãn
Việt bước nhanh xuống ngàn bậc thang đá, nhìn Doãn Việt ngồi lên xe, nhìn Doãn
Việt tan biến giữa núi rừng.
Cái quẻ trong tay, phảng phất như một khối sắt nóng
đỏ, rất phỏng tay.
Đứng ở đỉnh núi, quan sát cả vùng đất, Bình Phàm rất
muốn giống mấy đồng chí hộ pháp phi thân một cái.
Dĩ nhiên, bạn học Bình Phàm rất thuần khiết, cái từ
phi thân này không phải là hàm nghĩa rộng.
(Chắc ý là nhảy xuống ấy)
Một người đứng trên đỉnh núi cũng không có gì thú vị.
Xuống núi, trên đường vô tình gặp mấy người coi bói, tất cả đều híp mắt liếc
tròng làm ra vẻ mê mang, lời kịch cũng cùng một câu.
Cô nương, dây tơ hồng đã kết, ôi chao, chuyện tốt gần
tới rồi.
Tâm tư Bình Phàm chết chìm, có tai như điếc.
Nói, mê tín phong kiến không đáng tin a.
Trên núi không có xe buýt, chỉ có thể dựa vào hai chân
cứng rắn mà đi, đợi đến khi Bình Phàm về tới nhà thì đã xế chiều, toàn thân xụi
lơ nhưng cũng không dám chợp mắt, sợ bỏ qua điện thoại của người kia.
Dù sao tâm cũng đã động, muốn hoàn toàn buông tay
không phải dễ dàng.
Mở laptop, mở vô số websites, nhưng một chút nội dung
cũng xem không vào, ngay cả vào nhà vệ sinh cô