
chúng ta sẽ bàn bạc kỹ
hơn.’’ Thích Nghiêm Phong thích thú nhìn hai người chúng ta.
Khuôn mặt ta thoáng đỏ, làm sao ta lại nói ra như vậy.
Ám ngược lại không e dè, đỡ vai ta, căn dặn nói: “ Đi trước lấy thêm y
phục đi, bên ngoài gió lớn, ta ở ngoài hành lang chờ nàng.”
Ta ra sức đưa mắt ra hiệu cho hắn, nhưng hắn dường như không thấy, vẫn dắt tay ta.
“Chờ một chút! Minh công tử, ngươi trước tiên không nên vội vã đi, tại hạ vẫn còn một số việc muốn thỉnh giáo.”
Minh Ám quay lại, ta nhìn vào mắt ca ca, trong ánh mắt của hắn không hề để lộ một chút tâm tình.
Bỗng nhiên, ta có loại cảm giác gai gai người, người hắn nhìn là Ám, chứ căn bản không hề liếc mắt nhìn ta.
“Nhan Ngạo chủ có gì chỉ giáo?”
“Ta nghe nói lần này Minh công tử khiến bảo kiếm Thích gia không bị mất, còn bắt được kẻ trộm, không biết có đúng không?”
“Có chuyện như vậy. Vừa rồi Thích trang chủ còn mời ta ở đây mấy ngày, để tham gia tiệc chúc thọ của ngài.”
“Như vây xin hỏi Minh công tử, đêm qua ở địa phương nào?”
Ám hừ lạnh một tiếng: “Nhan công tử hỏi như vậy là có ý gì? Thế nào,
ngươi nghi ngờ ta có liên quan tới chuyện mất tích của Hàn tiền bối
sao?”
“Người quang minh chính đại không nói chuyện ngồi lê đôi mách, ngày hôm
qua Hàn tiền bối nhận được giấy viết thư bên trên có ấn tín của U Minh
Ám phủ các ngươi! Mà ngươi là thiếu chủ của U ám phủ, lẽ nào ngươi không biết chuyện?” Ca ca hung hăng hỏi thăm dò.
“Có ấn tín của U ám phủ ta thì sao?” Ám lạnh lùng mà hỏi.
“Vậy đã nói lên chuyện này cùng U Minh Ám phủ các ngươi có liên quan! Không phải sao?”
“Ha hả, chuyện này hay đây, ngươi nói có liên quan thì có chắc? Ta lại
còn vốn không quen biết Hàn tiền bối! Hơn nữa, đêm qua ta …”
“Đêm qua ngươi làm gì?! Tại sao không nói?”
“Tử Sa, hỏa hạt sen của nàng đã ăn hết rồi sao?” Ám không trả lời, ngược lại quay đầu, nói với ta.
“Đúng vậy, đêm qua vừa ăn hết. Làm sao ngươi biết?” Ta giật mình hỏi.
“Ta không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần là chuyện của nàng thì ta sẽ biết.’’ Khóe môi của Ám hiện lên một tia cười yếu ớt.
“Thể chất của nàng vốn lạnh, hỏa hạt sen sinh trưởng trong ngọn lửa cực nóng trong động, là khắc tinh của hàn độc. Khi ở Hàng Châu, ta đưa cho
nàng là lọ còn sót lại trong người, để có thể kịp thời bổ sung mới cho
nàng, ta đã đặc biệt sai người vào trong động lấy mang đến. Nhưng mà bởi vì hỏa hạt sen tính chất quá nóng, phải đặc biệt giữ gìn lâu dài không
đổi, cho dù nói là giữ trong bình noãn ngọc, cũng cần phải dùng sớm thì
mới có thể bảo đảm được hiệu quả. Thứ duy nhất có thể ngăn cản dược tính của hỏa hạt sen bị tỏa ra, chỉ có nguyệt hoa quỳnh. Ngày hôm qua là hội hoa xuân trọng đại hàng năm của Hàng Châu, buổi tối hôm qua, ông chủ
Đàm mới có thể lấy ra chậu nguyệt hoa quỳnh duy nhất của hắn, để các đại gia trả giá, người trả giá cao sẽ mua được. Ngày hôm qua, giá chậu hoa
quỳnh cuối cùng thống nhất bán là 580 lượng bạc.” Ám bình tĩnh nói xong, xoay người, lạnh lùng nhìn ca ca.
“Với khả năng của Nhan ngạo chủ, muốn điều tra rõ người mua nguyệt hoa quỳnh đêm qua là ai, hẳn là không phải việc khó chứ?”
“Ha ha ha ha, được rồi được rồi, hai vị hiền chất, các người không cần
tranh cãi. Minh công tử đúng thật là đã mang theo Tinh kiếm trở về. Về
phần Minh công tử hôm qua đi đâu, thì lão phu sẽ điều tra rõ. Ngạo Hành, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ trước đi thôi! Sự tình của Hàn Trực,
lão phu nhất định sẽ không bỏ qua ở đây.” Thích Nghiêm Phong nói xong
nhìn hai người bọn họ một chút, mỉm cười khẽ lộ ra một chút ý vị thâm
trường.
“Nếu Thích bá bá nói như vậy rồi, vậy thì chuyện này tạm thời như vậy
đi. Nếu quả thật không phải như lời nói của Minh công tử…” Ánh mắt của
ca ca lóe lên.
Ám thản nhiên nói: “U Minh Ám phủ ta tuy hắc bạch không rõ, nhưng cho
tới giờ đều là dám làm dám chịu, Minh chủ đại nhân cứ việc đi thăm dò
đi!”
Hai người bọn họ trong lúc đó âm ỉ có mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động!
“ Ám!” Ta nhịn không được kéo khẽ góc áo của hắn: “Ta muốn xem hoa anh đào!”
Ám quay đầu: “Đi trước lấy thêm y phục đi!”
“ Được! Ngươi đi trước đi, ta đợi sau sẽ đến!” Ta ngoan ngoãn gật đầu.
“Không được! Trước tiên ta đi với nàng trở về phòng lấy y phục, sau đó cùng đi vườn hoa!” Ám từ chối dứt khoát!
‘‘Ai ! Ta không phải đứa trẻ ba tuổi ! Ngươi quản ta nhiều như vậy hả ! Được rồi ! Ngươi đi trước đi !’’ Ta đẩy đẩy Ám.
Ám hờ hững liếc mắt nhìn ta, chọn chọn mi nói: “Đi nhanh về nhanh, đừng để ta lo lắng!”
Khuôn mặt ta bỗng chốc đỏ bừng, hôm nay Ám rốt cuộc làm sao vậy?
“Sao vậy? Vị tỷ tỷ đây là phu nhân của Minh công tử sao?” Giọng nói Hàn Ti Nhược ôn nhu, nhưng vào tai ta cũng thành chói tai!
“A! Nàng ấy là muội muội của Nhan huynh! Chẳng qua là bạn bè với Minh công tử mà thôi.” Thích Thiểu Thương cướp lời đáp.
Trong lòng ta âm thầm cảm ơn Thích Thiếu Thương đã giải vây, trong khi
cũng cảnh tỉnh lại, lén lút thối lui từng bước, duy trì khoảng cách nhất định với Ám.
“Ồ, muội thấy bọn họ thân thiết như thế, còn tưởng rằng bọn họ là…tỷ tỷ, tỷ là đại nhân đại lượng, dù sao đừng bực mình với Nhượ