
như vậy, nếu hắn giận dữ, thưởng chính mình một quyền, nàng không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng!
“Ân…… Ta không phải cố ý lớn tiếng như vậy, ta chỉ là nhất thời…… Nhất thời nóng vội…… Ân…… Nhất thời xúc động……” Nàng liều mình vì chính mình tìm lý do.
Bỗng dưng, Hắc Diễm Hoàng vươn hai tay vòng trụ eo nhỏ của nàng, bạc môi không hề báo động trước chiếm lấy cánh môi khẽ nhếch của nàng, ngọn lửa tham nhập, bừa bãi hấp thu vị ngọt trong miệng của nàng.
Nàng trong lúc hắn thình lình hôn nên mất hồn, trong lúc lưỡi hắn khiêu khích đã muốn quên hô hấp, chỉ có thể trợn to một đôi mắt sương mù, một cử động cũng không dám, nhìn thẳng một đôi con ngươi đen cực nóng của hắn……
Hắn chính là muốn nghe nàng nói chuyện, nhưng là nhìn nàng mê người môi đỏ mọng quyến rũ, hắn thế nhưng không thể khắc chế muốn hôn nàng trước!
Khi hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hắn phát hiện chính mình lòng như nổi trống kinh hoàng, đó chỉ là khi hưng phấn tim mới có thể đập như vậy, mà hắn tựa như đã nghiện, như thế nào cũng không rời được môi đỏ mọng của nàng.
“Ân…… Ân……” Khúc Lưu Phong muốn đẩy Hắc Diễm Hoàng ra, lại như thế nào cũng không thể động.
Nàng chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, nóng đến mức nàng cơ hồ chịu không nổi, nhưng đồng thời lại có một cỗ rung động không hiểu, từ lòng của nàng thoát ra……
Hắc Diễm Hoàng không ngừng mà hút trọn lời lẽ của Khúc Lưu Phong, thẳng đến khi cảm nhận được thiên hạ trong lòng khác lạ, hắn mới quyến luyến không thôi rời đi môi đỏ mọng.
Khúc Lưu Phong hư nhuyễn dựa vào trong lòng Hắc Diễm Hoàng, cố gắng thở hào hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo diễm lệ tiếu hồng.
Sau khi vững vàng hơi thở chính mình, Hắc Diễm Hoàng chậm rãi ở bên tai Khúc Lưu Phong nói:
“Ta không nghĩ thế nào, cũng không quản Vi Như Cầm gả cho ai, ta chỉ biết người gả tiến Hắc Phong Bảo, gả cho Hắc Diễm Hoàng ta, là nàng!
Cho nên, từ khoảnh khắc này về sau, nàng chính thê tử chân chính của ta, ta sẽ làm đủ trách nhiệm người phu quân chiếu cố nàng.”
Để ý không rõ cảm xúc trong lòng chính mình đến tột cùng là cái gì, hắn chỉ biết là, nàng là thê tử cùng hắn bái đường thành thân, hắn phải giữ nàng ở bên người, mặc kệ nàng là ai.
“A?” Khúc Lưu Phong ngây ngẩn cả người.
Hắn, hắn đang nói cái gì? Nàng tuyệt không muốn làm thê tử hắn, lại càng không muốn hắn làm đủ nghĩa vụ trượng phu gì. Xong rồi…… Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Ai tới nói cho nàng! “Đến đến đến! Cầm nhi ăn nhiều một chút.” Ngồi phía bên phải bàn, Thư Vũ Hà vươn mình gắp rau đến chén Khúc Lưu Phong.
“Cám ơn bà bà.” Khúc Lưu Phong bắt buộc chính mình lộ ra mỉm cười. Miễn cưỡng đưa khối thịt tới miệng nhai nuốt, nhưng vừa mới ăn xong một khối, Thư Vũ Hà lập tức lại gắp một khối lần lượt bổ sung thêm lên, nàng không dám tỏ vẻ gì, chỉ có thể ở trong lòng không ngừng kêu rên.
Không hổ là thủ phủ phương bắc, đầy bàn sơn trân hải vị, thức ăn ngon nàng không phản đối ── vấn đề là, nàng một chút cũng không có khẩu vị.
Mà thủ phạm làm nàng không có khẩu vị, chính là “Phu quân” bên cạnh nàng ── Hắc Diễm Hoàng. Đều là bởi vì vài giờ trước, hắn mạc danh kỳ diệu hôn nàng, còn đối nàng nói một ít lời kỳ lạ, hại nàng hiện tại cả lòng lộn xộn, nào có tâm tình ăn cơm!
“Nương, đồ ăn của đệ muội đã sắp biến thành toà núi nhỏ, người muốn kêu nàng dùng cái mũi ăn cơm sao?” Hắc Diễm Thần một bên hướng đồ ăn trên bàn tiến công, một bên trêu ghẹo nói.
“Ăn của ngươi cơm đi, không nên nhiều lời vô nghĩa như vậy!” Thư Vũ Hà hung tợn trừng mắt nhìn Hắc Diễm Thần liếc mắt một cái “Tuyệt không biết dụng tâm lương khổ của nương!”
“Hà, nàng lại muốn làm cái gì?” Thu được dấu chấm hỏi từ bốn phương tám hướng ném qua, thân là chồng Hắc Tử Dật đành phải thay này vãn bối không dám đắc tội với nương của mình hỏi ra khẩu.
“Nào có!” Thư Vũ Hà vẻ mặt vô tội. “Ta chỉ là muốn thay Cầm nhi bồi bổ thôi, chàng xem, Cầm nhi gầy như vậy, nếu hiện tại không đem nàng dưỡng khỏe một chút, đến lúc sinh tiểu hài tử sẽ không có khí lực.”
Sinh đứa nhỏ?!
Khúc Lưu Phong phút chốc ngẩng đầu, nàng cái gì cũng không có nghe vào, chỉ duy nhất nghe thấy ba chữ này thiếu chút nữa làm cho nàng cười sặc sụa!
Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng đã sớm đem cơm toàn bộ phun ra hết, nhưng mà nàng hiện tại đang ở cổ đại bảo thủ, hơn nữa nàng lại duy trì hình tượng làm người thê tử, bởi vậy chỉ có thể đem cơm hướng trong bụng nuốt. Mà như vậy kết cục chính là ──
Thiếu chút nữa nghẹn chết!
“Khụ khụ khụ ──” Nàng khụ nước mắt đều nhanh rơi xuống.
“Cầm nhi, ngươi không sao chứ?”
Thư Vũ Hà nguyên bản muốn thân thủ thay nàng chụp lưng, không nghĩ tới đã có người giành trước nàng một bước, mà người kia thế nhưng chính là con thứ hai ngàn năm hàn băng của nàng! Không chỉ nàng hoảng sợ, những người khác cũng đều bị dọa choáng váng.
“Không có việc gì chứ?”
Trời ạ! Không chỉ là chụp lưng, còn có thanh âm ân cần thăm hỏi, hơn nữa tiếng nói kia vẫn là có độ ấm ── đây là tiếng lòng của tất cả mọi người trên bàn cơm.
“Khụ khụ khụ ──” Khúc Lưu Phong nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo oán giận. Nàng