Duck hunt
Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323361

Bình chọn: 9.00/10/336 lượt.

lại chuyển qua bàn chân cô, hai chữ đỏ tươi lập tức kích thích anh.

Trên thân thể cô có dấu ấn của anh, cho nên cô là của anh, chỉ của một mình anh. Trên đời này ai có ý định cướp cô khỏi anh, thì chỉ có một con đường chết.

Anh ôn nhu hôn lên hai chữ đỏ tươi kia, một đường tiến lên phía trước, cánh môi ướt át chuyển qua nơi tư mật của cô. Một lát sau lại điên cuồng ra vào.

Một đêm này, Lãnh Ngạo điên cuồng độc chiếm Thước Tiểu Khả, bão tố ngày mai vẫn không giảm mà càng ngày càng nghiêm trọng.

Hết chương 57

Edit & Beta: Nhi

Hòn đảo đối với Thước Tiểu Khả mà nói thì vừa quen thuộc vừa e ngại. Cô lớn lên ở đây từ nhỏ, tuy cuộc sống như công chúa áo đến vươn tay cơm đến há mồn, nhưng vì bệnh tâm lý ham muốn chiếm hữu của Lãnh Ngạo mà cô hoàn toàn bị phong bế trong một không gian. May mà Lãnh Ngạo vẫn còn cho mời giáo viên đến dạy kèm cô học, được nhìn thấy thế giới bên ngoài qua TV và sách vở, tâm tính cô mới có thể phát triển bình thường.

Du thuyền tư nhân của Lãnh Ngạo cập bờ, Thước Tiểu Khả lại một lần nữa nhìn thấy hòn đảo quen thuộc, sự sợ hãi cũng theo đó mà trào dâng trong lòng. Trước kia cô ở đây cũng thấy lo lắng hãi hùng, nhưng lần này thì khác, cô cảm thấy như đang đưa thân vào địa ngục.

Thời tiết hôm nay cũng không tốt, mây đen phủ kín bầu trời, như là sắp có mưa lớn. Nhiệt độ không khí giảm xuống tạo nên một cảm giác áp lực vô cùng nặng nề.

Bởi vì đêm qua ngủ không ngon, nên lúc này Thước Tiểu Khả rất buồn ngủ. Lãnh Ngạo không tiếp tục quấn lấy cô nữa, cô nằm ra giường ngủ thiếp đi.

Buổi tối cô nằm mơ còn có ý nghĩa gì đó, nhưng hiện giờ là ban ngày, cô ngủ cũng không được sâu, đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng xuất hiện đủ loại hình ảnh quỷ dị, lòng cô như bị một tảng đá đè nặng, muốn kêu cũng không thể kêu ra tiếng.

Cảm giác này làm cô ngủ không ngon, tỉnh lại chỉ thấy choáng váng, còn không tỉnh táo bằng trước khi ngủ nữa.

Cả buổi sáng không có việc gì làm, cô rúc một mình trong phòng đọc sách, nghe nhạc, muốn làm mình tỉnh táo một chút. Nhưng bất luận cô chuyên tâm đọc sách nghe nhạc thế nào thì cũng không tập trung được, trong đầu toàn là Hoắc Yêu và dư đảng của anh ta.

Mãi đến khi Lãnh Bà gõ cửa muốn cô xuống ăn trưa, cô mới bỏ sách chậm rãi đi xuống lầu. Đồ ăn đều đã được mang lên, nhưng không thấy Lãnh Ngạo đâu, chuyện này càng làm Thước Tiểu Khả thêm bất an. Cô không biết anh muốn cho Hoắc Yêu chết cách nào mà phải chuẩn bị cả một buổi sáng.

Cô hoảng loạn ăn cơm, trên bàn toàn là cao lương mĩ vị, nhưng cô ăn không biết ngon, một chén cơm ăn gần nửa giờ mà vẫn chẳng vơi được bao nhiêu.

Không biết Lãnh Ngạo xuất hiện từ khi nào, anh như u linh thần bí đứng cạnh Thước Tiểu Khả, thấy cô ăn ít, đồ ăn vẫn còn đầy bàn, tâm tình vốn vui vẻ của anh thoáng chốc hạ xuống ngàn bậc.

“Khả Nhi, đồ ăn không hợp miệng sao?” Anh đặt hai tay lên vai cô, “Nếu vậy thì đầu bếp còn tác dụng gì, không bằng ném hết xuống sông cho cá ăn.”

Thước Tiểu Khả ngẩng đầu, tim đập thình thịch, hai tay vô lực, đôi đũa trong tay cô rơi xuống bàn cơm phát ra một tiếng vang thanh thúy. Cô sợ nhìn thấy vẻ mặt khủng bố của anh nên không dám quay đầu lại, việc duy nhất cô có thể làm là cố ăn cho xong bữa.

“Xem xem, bất cẩn như vậy, cầm đũa cũng không chắc.” Lãnh Ngạo bước lên, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Lãnh Bà lạnh lùng nói: “Đổi một đôi khác cho Khả Nhi, đồ ăn cũng nguội rồi, đi hâm nóng đi.”

Lãnh Bà hiểu ý, bà chỉ thị mấy người giúp việc lên dọn đồ ăn trên bàn mang đi.

Phòng ăn này được bài trí rất âm u, đừng nói là rèm cửa, ngay cả bàn ăn, tủ kệ, tất cả đều thuần một màu đen. Dù đang là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt bên ngoài nhưng ở trong phòng không thể cảm giác được. Cho nên bất luận là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối cũng đều phải bật đèn. Ánh đèn cũng là loại đèn tối, dù có mở hết toàn bộ đèn thì vẻ u ám trong phòng cũng không xua đi được.

“Khả Nhi, cứ ăn từ từ đi, chiều nay tôi sẽ đại khai sát giới, giết thêm vài đầu bếp cũng không sao.” Lãnh Ngạo vừa nói vừa cười nhạt, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không có một chút khiếm khuyết. Người đàn ông tuấn mỹ bất phàm như vậy, rõ ràng là đang cười, nhưng sự uy hiếp vẫn mạnh mẽ vô cùng.

Thước Tiểu Khả vẫn luôn cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ có thể yếu ớt trả lời: “Được.”

Rất nhanh, đồ ăn được hâm nóng đã mang lên bàn, Lãnh Bà tự mình cầm hai cặp đũa mới tinh và thìa đưa đến cho hai người. Không khí khác thường, Thước Tiểu Khả lại bắt đầu gian nan ăn cơm trưa. Cô ăn từng ngụm từng ngụm, có mấy hạt cơm dính vào khóe miệng cô cũng không nhận ra.

Lãnh Ngạo nhìn tướng ăn đáng yêu của cô, anh lắc lắc đầu nói: “Tôi nói em ăn nhưng cũng không cần ăn nhanh như vậy.” Nói xong anh gắp một cái chân gà lớn vào chén cô, “Gần đây em gầy đi rồi, ăn nhiều thịt một chút.”

Thước Tiểu Khả ngừng xúc cơm, cô cẩn thận cầm chân gà lên, đang định ăn thì anh lại nói: “Đợi chút.”

Cô ngẩn người, Lãnh Ngạo rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng cho cô: “Xem em kìa, thành con mèo đốm nhỏ luôn rồi.”

Chỉ một lát sau anh đã thu tay, cười cười nói: