The Soda Pop
Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323223

Bình chọn: 8.5.00/10/322 lượt.

ủ khiến Thước Tiểu Khả rùng mình toàn thân. Lời này Hoắc Yêu nói quá nhẹ nhàng rồi, đừng nói cô không dám giết, cho dù chỉ giết một con kiến cô còn thấy sợ nữa là.

“Đây là cách duy nhất để thoát khỏi hắn!” Hoắc Yêu vẫn tiếp tục lau sàn, đương nhiên anh không ngốc đến mức chỉ lau yên một chỗ, anh bỏ lại một câu rồi xoay người sang một nơi khác không xa.

“Nhưng hiện tại anh ấy cũng cho tôi tự do, còn cho tôi đi học nữa.” Thước Tiểu Khả nhét lại sách lên giá, dịch người đến gần anh tiếp tục tìm sách đọc.

“Ngô Sương chết rồi, cô biết không?”

Thước Tiểu Khả đang muốn lật qua một trang, nghe thấy câu này, đầu ngón tay cô lạnh băng, run rẩy cả người.

Trưa nay chẳng phải cô đã tự mình hỏi Lãnh Ngạo rồi sao, anh nói là không làm khó Ngô Sương, nhưng vì sao Hoắc Yêu lại cho cô một đáp án khác.

“Sau khi cô rời khỏi Brunei, Lãnh Ngạo đã bắt Ngô Sương, muốn làm bà ta khai ra vị trí của tôi.” Vừa nói tới đây thì có mấy sinh viên đi về hướng này, Hoắc Yêu lập tức dừng lại, đợi bọn họ rời đi rồi mới nói tiếp: “Ngô Sương chỉ là người tôi tìm tới để chăm sóc cô, bà ta không hề biết gì cả, đương nhiên không khai được cái gì. Lãnh Ngạo không tra ra được nên giết luôn bà ta.”

Từng chữ từng chữ của anh cắt vào tim Thước Tiểu Khả, ngón tay lật sách của cô lạnh buốt vào tận xương.

“Giết Lãnh Ngạo, cô mới chính thức có được tự do.” Hoắc Yêu thả một tờ giấy xuống sàn, “Đây là độc phấn trí mạng, cô chỉ có một cơ hội hạ độc thôi.”

Dứt lời, anh nhấc dụng cụ vệ sinh lên, đi qua chỗ khác dọn dẹp.

Thước Tiểu Khả là người thông minh, cô biết cô không thể tiếp tục theo qua đó nữa, huống hồ anh cũng đã nói rõ rồi, nếu còn qua sẽ khiến người khác hoài nghi.

Cô từ từ ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy kia lên.

Độc phấn trí mạng bị cô cầm chặt trong tay. Cô bất đắc dĩ cười, nhớ đến cái chết của Lăng Thiên, của Ngô Sương, oán hận của cô với Lãnh Ngạo ngày càng chồng chất.

Hoắc Yêu nói đúng, chỉ cần giết anh ta cô mới được tự do thật sự. Nhưng cho dù có đúng thì cô cũng không dám xuống tay hạ độc.

Càng nghĩ càng xoắn xuýt, càng nghĩ càng loạn, cô lắc lắc đầu, quyết định tạm thời gác vấn đề này qua một bên, đi một bước tính một bước vậy.

Thước Tiểu Khả uể oải đi ra thư viện, vừa rồi trời vẫn quang đãng không mây, lúc này lại bắt đầu mưa. Cô không mang theo dù, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ vào học, cô không thể trú mưa ở đây được. May mà mưa cũng không lớn, Thước Tiểu Khả che cặp sách trên đầu, chạy đi.

Hết chương 49

Edit: Nhi

Beta: Hàn Tuệ Ninh

Trong thư phòng tối tăm, toàn bộ rèm cửa đều bị kéo lại, không để lọt một tia sáng. Một người đàn ông áo đen ngồi ngay ngắn trên ghế da, tai đeo tai nghe, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm điểm màu đỏ trên màn hình máy tính.

Anh đã ngồi ở đây rất lâu, đoạn đối thoại được ghi âm cũng không biết đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, nhưng vẫn luôn có cảm giác không đã nghiền. Anh cầm ly rượu đế cao lên, nheo mắt, rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, khóe miệng vẫn còn dính vài giọt rượu, anh dùng lưỡi liếm vài cái, con ngươi âm trầm lóe lên tia sáng giảo hoạt.

Đột nhiên, tay anh dùng sức, các đốt ngón tay nổi lên, khóe miệng cong một độ cong quỷ dị, lạnh lùng âm hiểm cười.

__

Ban đêm, Thước Tiểu Khả lại một lần nữa được thưởng thức tay nghề của Lãnh Ngạo. Theo như anh nói thì gần đây anh thường xuyên xem sách dạy nấu ăn, nghiên cứu kỹ thuật nấu nướng. Cô trêu chọc anh là không tới mấy ngày anh nhất định sẽ trở thành một đầu bếp hàng đầu cho xem.

Sau khi ăn xong bữa tối, anh vẫn ở trong phòng bếp làm món điểm tâm ngọt. Thước Tiểu Khả rút gói giấy kia ra cầm chặt trong tay, không biết nên xử lý thứ này như thế nào.

Đối với yêu cầu của Hoắc Yêu, cô đã bình tĩnh suy nghĩ thật lâu, cho dù Lãnh Ngạo này tội không thể tha, nhưng cô cũng không thể độc chết anh được, ngày mai phải tìm cách nói với anh ta cho rõ ràng.

Ân oán của hai người đàn ông không phải một cô gái như cô có thể hóa giải, cô chỉ là một sinh viên mười bảy tuổi, chuyện giết người này cô không làm được.

Vừa mới giấu gói giấy đi xong thì cô nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng, nhất định là Lãnh Ngạo đang lên, cô hốt hoảng nhảy lên giường, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Biết Khả Nhi thích ăn canh ngọt nên Lãnh Ngạo cố ý tìm hiểu cách làm canh ô mai ngân nhĩ tuyết lê, vừa nấu xong là lập tức bưng lên đây.

“Dậy đi, ăn điểm tâm.” Anh đặt bát canh xuống, ngồi ở đầu giường xoa xoa hai má mềm mại của cô.

Thước Tiểu Khả từ từ mở mắt ra, khuôn mặt dịu dàng như nước kia lập tức ánh vào mắt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô nửa ngồi dậy, Lãnh Ngạo lót gối giúp cô rồi bưng bát canh đến, thổi cho nguội bớt mới đút một muỗng cho cô.

Cô há miệng uống canh, hương vị quả thật không tệ, thơm thơm ngọt ngọt, đúng là hương vị mà cô thích.

Uống hết bát canh, Lãnh Ngạo rút khăn tay ra lau miệng cho cô rồi đi xuống lầu, không tới hai phút sau anh lại lên. Lúc này, Thước Tiểu Khả đang ngồi trên giường, cầm điều khiển từ xa, chăm chú nhìn màn hình tivi.

Lãnh Ngạo đi qua, tiện tay đoạt điều khiển trong tay cô, tắt tivi, rồi nằm bên cạnh hít