Diễn Viên Đa Năng

Diễn Viên Đa Năng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324405

Bình chọn: 8.00/10/440 lượt.

ng chúa tôi ra khỏi Cung Điện. Ý

tôi là thoát khỏi toàn bộ cái khuông viên 5 tòa lâu đài đồ sộ đó! Điều

tốt lành là: Tôi có thể trông thấy phố xá, cuộc sống bình thường của

người dân, tìm lại cảm giác tự do một tí. Nhưng điều không may là:

Chuyến đi này không phải đơn giản là đi dạo phố, tôi đang trên đướng tới một đám tang lớn!?

Ôi cuộc đời thật tàn nhẫn! Nhiều tháng trời bị giam trong Hoàng cung tôi tưởng tượng đến ngày đầu tiên ra ngoài sẽ thế này:

1. Ngạn Luật đến tìm tôi, anh giải thích cho mọi người rằng tôi

không thể nào là công chúa. Sau đó tôi cùng anh quay về nhà… (cái này là suy nghĩ của tôi lúc còn hoài nghi không rõ mình là ai)

2. Tôi sợ hãi cung điện là trốn ra ngoài (Một ý tưởng hết sức táo bạo!?)

3. Tôi trở thành Nữ Hoàng mà thực hiện một chuyến công du tìm hiểu đời sống dân chúng, thăm hỏi người nghèo, tham dự lễ hội quốc gia… (ối

chào! Thật là quyền uy quá!)

Đã sắp xếp sẵn kế hoạch lúc ra ngoài sẽ đi công viên, mua một que

kem, đi xem phim vân vân và vân vân… Hoặc chí ít cũng là có mặt trong

một lễ diễu hành rực rỡ màu sắc, không gian vui nhộn… ấy vậy mà mọi ý

tưởng của tôi đã bị phá sản! Bây giờ tôi đang mặt bộ đầm đen, giày đen,

mũ đen, găng tay đen,… ngồi trên chiếc limo đen, nóc xe cấm cờ trắng.

Không ngờ rằng lần đầu tiên ra ngoài lại là đi dự đám ma… (T.T) Thời

tiết cũng thật là “hợp mốt”. Bầu trời đang chuyển giông, mây che mất mặt trời, ánh sáng ban ngày tắt đi làm không gian ui ui thảm sầu. Chỉ còn

thiếu toàn bộ nhân loại lăn lê bò lết, khóc lóc thảm thiết vật vã nữa

thôi là ngày này sẽ biến thành ngày lễ hắc ám nhất trong lịch sử…

Đoàn xe hoàng gia chậm chạp lăn bánh, cả cái xe cũng biết tỏ ra rầu

rĩ. Cuối cùng thì cũng tới Liêu Phủ. Có thể nói đâu là một mô hình thu

nhỏ của Cung điện Quang Minh. Phủ tướng quân nằm cạnh con sông, có một

đồi phong và một cái hồ sen rất lớn. Nhẩm tính thì nó cũng rộng chừng

1/3 cung điện rồi. Kiến trúc ở đây thì đơn giản hơn nhiều. Chủ yếu là

theo lối Tây Phương, kết cấu sắt thép kiên cố và không chú trọng về hoa

văn, phù điêu. Chỉ có vài bức tượng trang trí đã đóng rêu xanh, cổng vào bằng đồng có màu mè đôi chút. Ngoài ra chẳng có gì đặc sắc! Hôm nay Phủ được trang trí long trọng bởi những dải băng trắng, thân cây trong vườn cũng cột ngang bằng vải trắng. Dọc lối đi đặt những giàn hoa hồng

trắng. Mọi người đều mặc trang phụ đen, mỗi khi bước vào tiền sảnh của

tòa nhà chính thì lại có một cô gái cẩn thận cài hoa lên ngực cho khách. Tôi cũng có một cái. Cảnh tượng này khiến tôi nhớ lại đám tang của

hoàng đế VI-anh cùng cha khác mẹ của tôi. Liêu tướng quân mất cả nước

quốc tang 1 ngày. Cũng tương tự như những lễ tang lớn khác, trước dinh

phủ có những đoàn dân thường tấp nập đứng hành lễ. Họ không phải khách

mời nên chỉ có thể tham dự theo cách đó. Dù không muốn nói ra nhưng tôi

phải công nhận là bọn họ thiệt dở hơi! Trong một buổi sáng trường học,

cơ quan không mở cửa, thời tiết thì lành lạnh u u, nếu là tôi tôi nhất

định nằm nướng cho tới giờ ăn trưa chứ chẳng dại vác cái mặt gấu trúc đi đám ma của một người không quen chi cho mệt…

Đoàn khách Hoàng gia bước vào trong, mọi người đều cung kính cúi đầu. Tôi đi nay cạnh Thái hậu và là trung tâm của mọi sự chú ý. Ngoài ra còn có Dĩ Thuật, bố của anh ấy-người mà tôi gọi là dượng, ngài Quốc Công

mặt xi-măng, các vị quan chức lớn trong bộ dạng hờ hửng,… Nhiều người

như thế mà cả dinh phủ dường như im ắng, chỉ nghe tiếng giày, tiếng thở

dài, tiếng xầm xì và tiếng khóc ngắt quãng. Thiệt là ma quái hết sức!

Sau vài lời chia buồn với tang gia đoàn khách Hoàng gia vào phòng đặt

quan tài để thắp hương. Tôi giữ im lặng và cố diễn một bộ mặt u sầu cho

phải lệ. Đứng quanh cái hòm cẩn vàng có rất nhiều người. Tôi thoáng nghe tiếng quở trách khe khẽ của ai đó:

-Thật là đứa không biết đạo hiếu! Cha chết mà không về chịu tang…

Liêu gia xem ra diệt vong từ đời này rồi… đứa con như thế, đáng xấu hổ!

Không biết là ai nói nhưng tôi đoán người được nhắc đến chính là Liêu Thần Phong-cái người nổi tiếng ăn chơi sa đạo, bị gọi là nổi ô nhục của Liêu gia… Ở chỗ này khói hương nghi ngút, tôi bị cay và chảy nước mắt.

(mắt tôi vốn nhạy cảm mà!) Ban đầu thấy bực bội nhưng ai ngờ bị vầy lại

hay. Có ai đó cảm động nói:

-Ôi… Quận chúa điện hạ thiệt là tình cảm. Dù Liêu tướng quân không mấy thân thiết nhưng công chúa vẫn động lòng mà rơi lệ!

Nghe xong tôi vừa muốn cười vừa muốn thút thít cho giống khóc hơn.

Hai mạch cảm xúc trái ngược cùng lúc biến cái mặt tôi méo mó khó coi. Ha ha ha… thế lại thành phù hợp không khí đám tang!!??

Vậy là tôi mất cả nửa ngày để tham dự nghi lễ này. Giữa trưa, sau khi tất cả mọi người đều đã hành lễ xong thì quan tài được đem đi thiêu.

Thông thường người ta ước mong được chôn khi chết nhưng riêng Liêu tướng quân lại dặn dò người nhà phải thiêu ông đi. Thế rồi mọi người lại tiếp tục lũ lượt đi sau hộ tống thi thể đến giàn hỏa thiêu. Chỗ đó nhất định nhiều khói, hay thật, tôi sẽ tiếp tục khóc thật thảm thiết (T.T).

Lần đầu tiên chứng kiến một lễ hỏa thiêu


Duck hunt