Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324861

Bình chọn: 8.5.00/10/486 lượt.

iều về quá khứ, cuộc đời và tính cách của Tông Nguyên. Đối với cô, anh cũng thế. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu và hôn nhân của họ, vì anh lý giải: Có cảm xúc với nhau là tốt rồi.

Tạm thời Lệ Sảnh đành bấm bụng sống chung với mẹ chồng.

Cô chủ động đổi ca với một y tá trẻ để cô này có thời gian hẹn hò với bạn trai, vì thế mà cô ta cảm động rơi nước mắt. Lệ Sảnh khẽ cười, làm ra vẻ độ lượng, việc nhỏ như vậy không đáng kể gì. Kỳ thực, buổi tăng ca này là bước đệm cho cuộc hẹn với Tích Tích vào tối nay. Tích Tích chọn thời gian gặp mặt vào buổi tối cuối tuần không biết là vô tình hay cố ý, nhưng dù bất tiện, cô cũng phải thuận theo, chẳng thể thay đổi được.

Ngay từ đầu cuộc hẹn, cô đã là người bị động, bằng mặt mà chẳng bằng lòng. Nếu ban ngày nghỉ ở nhà, còn buổi tối mượn cớ tăng ca không phải là rất kỳ cục ư? Cho dù tin cô có việc đột xuất phải tới bệnh viện, nhưng nếu anh kiên quyết muốn đưa cô đi thì phải làm thế nào? Thậm chí đưa cô đến nơi rồi anh cứ khăng khăng ngồi đợi cô trong phòng chờ thì sao?

Phòng trà của quán Kim Trà Hoa thật trang nhã với ánh đèn mờ ảo, hương thơm nhè nhẹ của hoa khô và trà quyện vào nhau lan tỏa trong không khí. Tích Tích nhấp một ngụm trà, khi cô vừa đặt chén xuống thì thấy Lệ Sảnh rướn người, cầm ấm lên rót thêm trà vào chén cô.

Trong mắt Tích Tích ánh lên một tia kinh ngạc, người phụ nữ trước mặt cô hiện giờ so với Chu Lệ Sảnh gan lì trước đây, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tích Tích nhìn khuôn mặt trắng ngần của Lệ Sảnh, đăm chiêu. Cô ta vẫn vậy nhưng sắc mặt hơi héo hon, không che nổi vẻ hốc hác, tiều tụy. Thật không thể tin được người phụ nữ này. Theo hồ sơ điều tra, cô ta và anh chàng họ Liễu kia yêu nhau vẻn vẹn ba tháng đã kết hôn, thời gian đó, cô ta và Xuân Phong vẫn kè kè bên nhau. Tích Tích luôn tin vào thuật xem tướng: Tướng do tâm sinh, ấy thế mà người phụ nữ trước mặt lại thách thức khả năng nhìn người mà cô luôn vỗ ngực tự hào. Trông cao ráo, đẹp đẽ và cá tính như thế mà lại làm ra chuyện này.

Lệ Sảnh ngồi không yên, chủ động phá tan sự im lặng.

- Có thể cho đèn sáng hơn được không? Như thế này có lẽ hơi bí bách? Căn phòng….

- Tôi cũng cảm thấy bí bách, khó chịu, nhưng chuyện chúng ta cần nói hôm nay vốn là chuyện không thể giảm bớt ánh đèn xuống được, chỉ có thể như thế này thôi.

- Chị Tích Tích, tôi biết chị hận tôi, tôi thừa nhận tôi có lỗi với chị. - Lệ Sảnh hạ mình, mắt ươn ướt.

- Đừng xưng hô thân mật như thế, tôi không dám nhận. - Mặt Tích Tích không chút biểu cảm. - Xuân Phong là người dễ động lòng. Rơi nước mắt trước mặt anh ấy còn có tác dụng, chứ khóc lóc trước mặt tôi thì ích gì.

- Chị chửi mắng tôi thế nào cũng được, tôi chỉ muốn nói với chị là hai lần trước, thái độ của tôi… Sở dĩ lúc đó tôi không thừa nhận là vì tôi không muốn làm tổn thương chị. Xuân Phong từng nói chị là người phụ nữ đẹp người đẹp nết, anh ấy rất yêu chị, không muốn làm tổn thương chị. Chúng tôi đã có giao ước, dù sau này xảy ra chuyện gì cũng không được làm tổn thương chị. - Lệ Sảnh nói, hai hàng nước mắt tuôn rơi dào dạt. Cô rút khăn giấy, cúi đầu chấm lên mắt.

- Đến tận bây giờ cô vẫn cho rằng hành vi của các người không làm tổn thương tôi ư? Dùng trăm phương ngàn kế để lừa dối, giấu giếm, đến khi tôi biết chân tướng sự việc thì lại ngoan cố thà chết không thừa nhận, thế mà là không làm tổn thương tôi sao? Đúng là thứ logic ma quỷ! - Tích Tích khẽ vỗ ngực, cố gắng để mình không quá kích động.

- Xin lỗi! - Lệ Sảnh cúi đầu, lí nhí chỉ đủ để một mình cô nghe.

- Trước đêm tân hôn của cô, hai người ở bên nhau đến tận nửa đêm, đó là lần cáo biệt cuối cùng chăng? Nhưng theo tin nhắn thì không phải thế đúng không? Đêm đó Xuân Phong vì ngủ không đủ giấc, tinh thần không tập trung nên mới xảy ra tai nạn. Cô xét lại mình hay chưa? Trong chuyện này còn có một hung thủ gián tiếp giết chết Xuân Phong, cô biết là ai chứ?

Nói đến đây, mắt Tích Tích đong đầy nước, lòng cô phút chốc bùng lên ngọn lửa hận thù. Lệ Sảnh đau đớn rùng mình, theo bản năng lấy hai tay che mặt, nước mắt lã chã rơi xuống.

- Tôi nói rồi, tôi tìm cô không phải để hạch tội. - Tích Tích im lặng một chút, lấy lại bình tĩnh. - Chuyện qua rồi, bất kể hai người đã làm gì tôi cũng không muốn khơi lại nữa. Gửi mấy tờ giấy đó có thể hơi cực đoan, nhưng chẳng qua cũng là vì tôi bị cô ép thôi. Cô đã biết sai thì từ nay tôi không nhắc lại chuyện đó nữa, khi về cô hãy đốt nó đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

- …

Chu Lệ Sảnh vẫn cúi gằm, lặng lẽ rơi nước mắt.

- Hôm nay tôi tới là cần cô xác nhận một việc, hi vọng chúng ta thẳng thắn với nhau.

- Được, chị muốn biết điều gì tôi sẽ nói hết. - Lệ Sảnh ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tích Tích.

- Ba ngày trước khi xảy ra chuyện, Xuân Phong đã mượn bạn một khoản tiền lớn, nói là dùng vào việc riêng. Giờ bạn anh ấy đến nhà đòi nợ, nhưng trước khi trả, tôi muốn biết rõ ràng số tiền đã đi đâu.

- Hả? - Lệ Sảnh kinh ngạc, lấy khăn giấy lau nước mắt rồi nhìn thẳng vào Tích Tích, - Bao nhiêu cơ?

- Hai mươi vạn tệ.

- Hai mươi vạn tệ? - Lệ Sảnh


XtGem Forum catalog