
ì trong bệnh viện không ai vượt được cô. Chả thế mà vào bệnh viện chưa đầy ba năm cô đã lên chức y tá trưởng.
Qua sự tìm hiểu và nghiên cứu thông tin về phái mạnh, cô chia đàn ông ra làm ba cấp bậc. Cấp một là Kim cương: chỉ có sự nghiệp thành công, thường ở những nơi xa xỉ. Kim cương để ở đâu cũng phát ra ánh hào quang sáng chói, hấp dẫn lạ thường. Cấp hai là Cục gạch: chỉ người cần cù chịu khó, cẩn thận chu đáo. Cục gạch tuy rẻ tiền nhưng cũng có giá trị thực dụng, dùng nó xây nhà có thể tránh được mưa gió, cho dù xây nên không ở thì cũng khỏi lo người khác dòm ngó. Cấp ba là Xỉ than: chỉ người chả được tích sự gì. Xỉ than là một loại phế thải được tạo ra sau quá trình đốt than đá, nên gọi nó là rác rưởi cũng không sao cả.
Lệ Sảnh nghĩ, đối với phụ nữ mà nói, người chồng là chỗ dựa cả đời, nhất định phải chọn lựa kĩ càng, tuyệt đối không thể để bi kịch của mẹ lại xảy ra với mình. Cho nên cô chẳng thèm ngó ngàng đến loại đàn ông cấp ba, còn cấp hai giống như Lý Dương, tuy là người đàn ông có đầy đủ phẩm chất tốt, nhưng nhìn cuộc sống của Điền Ca hiện giờ mà làm gương. Sát cánh với người như thế thật đáng sợ biết bao! Chờ đợi bao lâu chồng mới leo lên đỉnh cao danh vọng đây? Đến lúc lên voi thì nhan sắc của vợ cũng tàn phai, nhờ chồng thay đổi lòng dạ thì chẳng phải là chấm dứt cuộc sống hạnh phúc ư? Cứ nhìn những gã bao nuôi người tình thì biết.
Đàn ông cấp một vì hiếm có cho nên không phải phụ nữ bình thường nào cũng có thể dễ dàng gặp được, dù có gặp được thì còn phải xem bản thân có bản lĩnh giữ chân người ta không, bằng không cứ cho là tạm thời có được họ thì cũng nhanh chóng đánh mất thôi.
Nhiều năm qua, những người đàn ông Kim Cương từng đến với cô chỉ cưng chiều cô một thời gian ngắn ngủi, bỡn cợt nhau chứ nào có yêu đương nghiêm túc, có khi cô chê người ta nhân phẩm không tốt; có khi cô thấy người ta giàu sang nhưng ngoại hình không bắt mắt hoặc người ta thấy cô thông minh xinh đẹp nhưng quá đa đoan… Tóm lại, mấy người bạn trai của cô đều không tồi, song vì những nguyên nhân thế này thế khác nên chuyện tình cảm chẳng đi đến đâu.
Thực ra cô hiểu rất rõ hôn nhân không thành là bởi hai người không hợp nhau, miễn cưỡng sống chung một nhà cũng chỉ giày vò nhau mà thôi. Bố cô sốt ruột khi con gái đến tuổi lấy chồng mà vẫn sớm tối đi về một mình, ông thường nói thẳng hoặc nói bóng gió mong cô sớm yên bề gia thất. Trong mắt bố mẹ, ngày nào con gái chưa lấy chồng thì ngày đó vẫn như cánh bèo mỏng manh nổi trôi trên sông nước. Nhưng cô vẫn bình chân như vại, kiêu ngạo nghĩ rằng, ngoài xuất thân nghèo khó ra mình thua kém những cô tiểu thư đài các điểm nào đâu chứ? Dựa vào vẻ đẹp tâm hồn và hình thức của mình, tìm người đàn ông xuất chúng có quá khó không?
Trên lối nhỏ tình yêu dẫn tới hôn nhân, Lệ Sảnh chần chứ năm này qua năm khác để rồi quẩn quanh cô độc, ngoài việc mở mang tri thức ra, cô không gặt hái được thành tựu gì đáng kể. Tháng ngày dần trôi, tuổi tác thêm nhiều, hiện thực tàn khốc phá tan giấc mơ êm đẹp, cô liên tiếp gặp thất bại trong tình cảm, người con gái vốn tự cao tự đại đã bắt đầu nếm mùi ê chề.
Vì theo đuổi sự hoàn mĩ mà cô cứ khăng khăng cửa đóng then cài, chờ đợi người đàn ông Kim cương… Cho đến một ngày, Ngụy Xuân Phong lọt vào mắt xanh của cô.
3
Dù Tích Tích bám riết lấy Lệ Sảnh vì khoản nợ hai mươi vạn tệ hay vì nguyên nhân nào khác thì đó cũng chính là quả báo.
Đương nhiên là quả báo của Lệ Sảnh.
Tình yêu không tự nhiên đến và cũng không có hận thù một cách vô cớ. Gieo nhân nào thì gặp quả ấy. Sau khi Tích Tích ra về, Lệ Sảnh ngồi trầm ngâm, tự phản tỉnh về chuyện tình cảm của mình.
Cô từng làm hai việc ngu xuẩn nhất trong đời, đó là: Thứ nhất, cô đã đem lòng yêu thương Ngụy Xuân Phong - người đàn ông đã có gia đình; thứ hai, khi Liễu Tông Nguyên quyết định hỏi cưới cô, cô vẫn không thể cắt đứt quan hệ với Ngụy Xuân Phong.
Một người đàn ông và một người phụ nữ vui vẻ bên nhau, Lệ Sảnh cho rằng dù sau này có kết quả thế nào thì cũng không uổng công một đời làm phận đàn bà.
Cô gặp Xuân Phong lần đầu tiên trong bệnh viện, anh đã làm cô ngỡ ngàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ đáy lòng cô, dâng lên dự cảm người đàn ông này sẽ sớm xuất hiện trong cuộc đời mình.
Ban đầu bệnh viện sắp xếp một y tá khác chăm sóc anh, nhưng do nhận lời với Điền Ca nên cô đích thân đến phòng bệnh của anh. Đây là phòng bệnh cao cấp nằm ở sân sau của bệnh viện, cây xanh râm mát, không khí trong lành. Theo kinh nghiệm của cô, bệnh nhân vào đây tám chín mươi phần trăm là người có máu mặt nhưng vừa già vừa xấu tính, tính khí quái đản, dù có dát vàng thì cũng không thể che giấu mùi hôi trên cơ thể. Cô đi làm đã nhiều năm, gặp đầy bệnh nhân trẻ như Xuân Phong, song người bảnh bao, nhất là lại có đôi mắt đầy cuốn hút như thế thì đích xác là lần đầu.
Giây phút ánh mắt anh chợt dừng lại trên khuôn mặt cô, thời gian như ngừng trôi, một cảm xúc đặc biệt cứ quấn lấy trái tim cô gái nhỡ thì hai mươi chín tuổi.
Cô vin đủ lý do như tiêm, đưa thuốc, kiểm tra phòng bệnh để tới tấp ra vào phòng bệnh của anh. Tron