Điều Bí Mật

Điều Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325964

Bình chọn: 8.00/10/596 lượt.

ục được bà Phượng, bắt bà ta phải nôn ra

số cổ phần đang nắm trong tay.

***

Sáng hôm ấy, Linh tới Ẩm Thực Đạo Quán tìm ông Cương để nói cho ông biết về ý định kinh doanh của mình và Đại. Hai thầy trò ngồi uống trà trong Vấn Tâm Đình và ôn

lại những chuyện xưa. Cái nắng đầu hè không còn nhợt nhạt mà bắt đầu đậm hơn, gay gắt hơn. Nắng nhảy nhót trên mái đình, trượt trên những chiếc

là sen xanh mướt. Hoa sen trắng nở lác đác, mùi hương dìu dịu khiến tâm

tình người thưởng trà cũng trở nên vô cùng thư thái.

Linh cố

gắng đuổi theo dư vị ngọt ngào còn sót lại của chén trà ướp sen. Người

ta nói tâm phải thanh thì mới thấy được trà ngon. Lâu lắm rồi cô mới có

tâm tình tốt thế này nên hương trà cũng trở nên tinh khôi kỳ lạ, đúng là sống thật lòng mình mới thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Ông Cương

lẳng lặng nhìn cô, đứa trẻ ngày nào còn bé bỏng trong bàn tay nâng đỡ

của ông, bây giờ đã như cánh chim bằng. Mặc dù Linh không phải con của

ông nhưng ông Cương vẫn thấy đứa nhỏ này có rất nhiều nét giống mình.

Hai chị em Nhật Lệ, Nhật Linh đều là học trò của ông, nhưng Linh mới là

người thừa kế tất cả tài năng từ người cha ruột Huy Lâm và cả ý chí của

người cha đỡ đầu là ông. Ông quý Linh không phải vì cô có tài, vì cô

nghiêm túc hơn bất kỳ ai với nghề đầu bếp, mà còn vì cô có một tâm hồn

tinh tế, thanh tân và tươi mát như một chén trà quý.

- Thầy nghĩ con có nên làm hay không? – Thấy ông Cương vẫn một mực im lặng, Linh đặt chén trà xuống, nhẹ hỏi.

- Con làm ta chợt nhớ đến bố của con. Ngày ấy khi quyết định góp vốn làm ăn, bố con cũng từng tới hỏi ta một câu như thế.

- Vậy khi ấy thầy nói thế nào?

- Ta can ngăn. Ta nói với ông ấy rằng ông ấy không thích hợp với việc

kinh doanh. Tính tình của ông ấy hiền lành, lại dễ bị lừa phỉnh. Ta chỉ

sợ ông ấy sẽ bị người ta lừa gạt. Nhưng bố con đã không nghe thầy. Tình

bạn giữa chúng ta cũng cứ thế mà rạn nứt theo.

- Thầy chưa bao giờ kể với chúng con về chuyện đó. Tại sao hôm nay thầy lại nói với con chuyện này?

- Hai năm trước, Nhật Lệ cũng đến hỏi thầy, và thầy đã kể cho nó nghe. Ta nghĩ nếu cứ để con tự mình lần mò, có thể sẽ làm con lạc đường, không

bằng nói ra một lần cho con hiểu.

Linh im lặng, cúi nhìn chén

trà đã vơi đi một nửa, nước trà xanh biếc, trong vắt, cô có thể nhìn

thấy rõ cả đôi mắt mình in trong đó.

- Bố con quả nhiên bị lừa,

mọi tiền bạc ông ấy đổ vào kinh doanh cuối cùng đều mất hết. Trước ngày

đưa cả nhà về quê, ông ấy có tới gặp thầy. Thầy khuyên ông ấy ở lại,

cùng thầy mở lớp dạy nấu ăn nhưng có lẽ do cảm thấy xấu hổ mà ông ấy đã

từ chối. Trong lần gặp gỡ sau cùng đó, bố con đã cho thầy biết một bí

mật, bố con nói ông ấy có một đứa con rơi.

Linh tưởng như mình

nghe nhầm, nhưng khi nhìn vào gương mặt đã có vài nếp nhăn của ông

Cương, cô biết điều ông vừa nói là sự thật.

Bố cô có một đứa con riêng sao? Mẹ cô có biết chuyện này hay không? Tại sao bố cô lại đi nói với ông Cương mà không dám thừa nhận với ba mẹ con cô? Linh cố gắng

trấn tĩnh, nhưng đôi mắt cô thì hiện rõ vẻ hoảng hốt.

- Con bình tĩnh hơn Nhật Lệ nhiều – Ông Cương thở dài – Lúc nghe ta nói mấy lời

này, nó đã hét ầm lên, nói không tin, sau đó còn khóc lóc.

- So

với những chuyện con đã trải qua, thì chuyện này quá đỗi bình thường –

Linh bình tĩnh nói – vậy người con rơi của bố con, thầy có biết không?

Ông Cương lắc đầu:

- Ông ấy không nói gì về đứa trẻ đó. Thầy chỉ nghe bố con nói, trước khi

quen và cưới mẹ con, ông ấy có yêu say đắm một cô gái. Nhưng sau đó cô

gái ấy đi lấy chồng, một người đàn ông giàu có. Trước khi lấy chồng, cô

ta đã có thai, và cái thai đó là của ông ấy. Sau đó cô ta đẻ ra một đứa

con trai, hai người vẫn lén lút qua lại với nhau, bất kể việc ông ấy đã

có ba mẹ con con.

Nghe ông Cương kể đến đây thì nước mắt đã giàn giụa trên mặt Linh. Cô làm sao có thể tin được, người cha mà cô luôn

kính ngưỡng lại có thể phản bội lại mẹ con cô mà vẫn không quên đi người phụ nữ đã có chồng kia. Sao ông có thể đối xử với ba mẹ con cô như thế

được?!

- Ngôi nhà cũ của các con, cũng là ông ấy sang tên lại

cho người phụ nữ và đứa trẻ đó, coi như bù đắp cho họ. Sau này thầy có

đi tìm hiểu xem họ là ai, nhưng ngôi nhà đã được bán lại cho người khác. Đã qua mấy lần đổi chủ nên bây giờ thầy cũng không biết chủ nhân của nó là ai nữa – Ông Cương lắc đầu thở dài.

Sự thật này như một tảng đá đè nặng trong lòng ông, giờ phút này có thể nói ra được cho Linh

biết, ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhưng việc này lại làm tổn thương

sâu sắc đến Linh, điều ấy lại làm cho ông thấy áy náy.

- Vậy còn người đã lừa ông ấy, thầy biết không?

Ông Cương nhìn Linh, rốt cuộc ông lắc đầu thay cho câu trả lời.

- Cám ơn thầy – Linh đưa tay lau nước mắt trên má.

- Giữa chúng ta mà con còn nói lời cảm ơn hay sao? Thầy thực không muốn

làm con đau lòng, nhưng nếu thầy không nói thì thế nào sau này con cũng

có thể tìm hiểu được. Nói sớm một chút cũng tốt, nếu đã biết vậy rồi,

thôi quên đi, con sống cuộc đời của con, đừng bận tâm về quá khứ nữa –

Ông Cương thở hắt ra.

L


Ring ring