
Tớ tên Linh.
- Ừ, chút nữa đứng cạnh tớ nhé, có gì bảo tớ với. Tớ thấy hơi run.
- Cứ thoải mái đi, chúng ta đi học, họ cũng sẽ chỉ bảo nhiệt tình thôi.
Linh vừa nói xong thì lại có người đi vào. Hai người này mang tạp dề trắng
và đội mũ, còn một người nữa mặc vest đen lịch lãm, bộ vest mà chính tay Linh giặt và là lượt cẩn thận tối hôm qua. Hiển nhiên, người đàn ông
mặc vest đó là Đại.
Đại đưa mắt nhìn hơn mười người phụ nữ trong căn phòng, khi thấy Linh, anh gật gật đầu rồi mỉm cười với tất cả:
- Chào mừng các quý bà, quý cô tới ủng hộ chương trình “Món ngon cuối
tuần” do nhà hàng Phương Đông tổ chức. Xin tự giới thiệu, tôi là Nguyễn
Đại, là người lao động lười biếng nhất trong nhà hàng này.
Mọi người cùng cười ồ lên thích thú.
- Đứng cạnh tôi là hai đầu bếp tài hoa của Phương Đông, anh Mạnh và chị
Lan, cũng chính là hai người đồng hành cùng quý bà, quý cô trong buổi
chiều ngày hôm nay. Hy vọng tối nay, những ông chồng may mắn sẽ được
thưởng thức một bữa cơm cuối tuần thật ngon! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Phương Đông.
Đại nói xong thì chào mọi người sau đó lập tức rút
lui ra ngoài. Nhưng sự xuất hiện chớp nhoáng của anh cũng khiến cho mấy
người phụ nữ trầm trồ bàn tán không ngừng.
- Trẻ vậy mà đã là ông chủ rồi, ngưỡng mộ quá! – Thủy đang ngồi cạnh Linh, thốt lên.
Linh lắc đầu cười. Nếu không phải đã biết Đại rất rõ, chắc cô cũng bị vẻ bề ngoài hào nhoáng của anh mê hoặc mất.
- Đúng là đồ nhà quê. Chắc cả đời chưa thấy đàn ông đẹp bao giờ…
Đúng lúc này, ở phía sau hai người, một giọng nữ chanh chua vang lên. Cả
Linh và Thủy cùng quay lại phía sau thì bắt gặp ngay một ánh mắt đang
nhìn chòng chọc vào hai người đầy thách thức. Người nói ra câu vừa rồi
là một cô gái xinh đẹp.
Cô gái này, mặc một chiếc váy bó sát
người màu trắng khiến cho những đường cong mê người càng có cơ hội phô
rõ. Đúng là so với người này, Thủy và Linh, nhất là Linh, ngược nhau một trời một vực. Linh không ngần ngại khoe ra phần quê mùa của mình nhưng
Thủy thì khác, dường như không chịu được sự xúc phạm đó, Thủy cau mày
hỏi lại:
- Chị nói ai vậy?
- Còn có ai ở đây khác lên tiếng nữa sao? – Cô gái nhếch miệng cười khinh khỉnh.
Thủy đang định nói gì nữa thì thấy Linh đụng vào vai mình, cô quay sang nhìn Linh, chỉ thấy ánh mắt Linh lơ đễnh nhìn đi chỗ khác, thờ ơ nói:
- Nên để tâm tới cái bếp nấu của bạn thì hơn. Bắt đầu rồi kìa.
Cô gái đằng sau trừng mắt định nói thêm một câu chua ngoa, nhưng lúc này,
hai đầu bếp trẻ của Phương Đông cũng bắt đầu giục mọi người tới các bàn
bếp nấu ăn, đeo tạp dề, đội mũ và chuẩn bị sơ chế thực phẩm. Món ăn mà
mọi người sẽ học nấu hôm nay là: bún thang.
Thực tế, Linh không
biết câu nói đầy khích bác của cô gái trẻ kia thực ra là nhằm vào cô chứ không phải Thủy. Cô gái này là một trong rất nhiều cô gái đang theo
đuổi Đại, và dĩ nhiên việc Đại gật đầu với Linh khi nãy không thoát khỏi cái nhìn soi mói của cô ta. Nhưng Linh không biết điều đó. Trong suốt
buổi học nấu ăn, cô không tập trung được vì trong đầu luôn nghĩ tới việc Cường đã về nước, thậm chí còn đang đi tìm cô nữa. Không sớm thì muộn,
hai người cũng sẽ gặp nhau, nhưng sau đó sẽ thế nào? Cô hiểu tính Cường, mặc dù bình thường anh luôn nhường nhịn cô, nhưng một khi anh đã quyết
tâm làm gì thì không ai có thể ngăn cản được.
- Làm gì mà cứ ngẩn người ra thế? – Thủy quay sang hỏi.
- À, không có gì – Linh lắc đầu, tiếp tục dùng thìa vớt bọt ở trong nồi nước dùng ra.
- Món này nhìn đơn giản, thế mà làm cũng cầu kỳ thật đấy – Thủy lè lưỡi
lắc đầu, sau đó lại nói tiếp – Tớ thái mọi thứ nhìn khiếp đảm quá cơ.
- Lần đầu mà, làm dần sẽ quen tay – Linh cười động viên.
- Không biết khi nào mới quen tay nhỉ? – Thủy chép miệng.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía sau làm cả hai giật
bắn. Mà không chỉ cả hai, nhiều người nghe thấy tiếng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Sắp xong chưa? Ngửi đã thấy đói rồi.
Mải nói
chuyện nên cả hai không biết Đại đứng phía sau từ bao giờ – Ơ… a… Em
chào anh! Em mới vào bếp lần đầu nên lóng ngóng lắm ạ! – Thủy đỏ cả mặt, mãi mới nói được một câu.
Đại cúi đầu nhìn qua bát bún đã sắp
sẵn, chỉ thấy trên bàn lúc này đã bày biện vô cùng bắt mắt chỉ cần đợi
chan nước dùng Linh đang nấu là có thể ăn được rồi.
Sau khi nhìn
qua bát bún của Linh, Đại đưa mắt nhìn sang bát bún của Thủy và bật
cười. Anh dùng đũa gắp lên một miếng trứng to bằng đầu đũa, nói:
- Trứng tráng quá dầy, hơi cháy và thái chưa đủ nhỏ! Thịt gà xé hơi vụn, giò cũng thái không đều tay. Tôm cũng lạng quá dầy.
- Lần đầu mà anh! – Thủy lí nhí thanh minh.
Đại lắc lắc đầu, sau đó múc một chút nước dùng trong nồi, nếm thử, nhận xét tiếp:
- Hơi cứng. Với món bún thang, nước dùng chính là yếu tố quan trọng nhất. Nước dùng phải thật trong, vớt bọt thật sạch, vẫn giữ được chất đạm
cũng như vị ngọt tự nhiên.
- Dạ…
- Được rồi. Lần đầu như
vậy là rất khá. Chỉ cần em yêu thích nấu ăn thì một ngày nào đó, em sẽ
trở thành đầu bếp – Đại mỉm cười khuyến khích Thủy.
Trong lúc Đại nói với Thủy, Linh hơi liếc