
ậu cũng đừng cố làm chuyện vô ích nữa, Trường Dương ! Con bé không hề yêu cậu,
nó yêu Leo…
-Tôi
biết... Trường Dương đưa bày tay lên trước mặt buồn bã.-Một kẻ có bàn tay nhuốm
máu như tôi thì cũng đâu có tư cách đụng vào cô bé, tôi đã bỏ cuộc…từ rất lâu rồi….Suốt
kiếp này tôi chỉ có thể mãi ở phía sau dõi theo và bảo vệ cho cô bé…nhưng tôi vẫn
cảm thấy vui vì điều này.
Khôi Vỹ thở dài, lại một thằng ngốc
si tình…
-Mà Vỹ Vỹ này…có lẽ nhờ cô bé mà cả
hai chúng ta mới biết đâu là nơi phải dừng lại nhỉ?
Khôi
Vỹ hơi ngơ ngẩn trước câu nói của người bạn. Anh Vũ đã khiến hai người dừng lại
ư? Có lẽ thật như vậy. Nếu không có sự xuất hiện của Anh Vũ có lẽ hai người bây
giờ không khác gì Hoàng Long và đám tay chân rác rưởi của ông ta . Kết cục của
hai người cũng sẽ giống ông ta. Chính Anh Vũ đã dừng anh và Trường Dương lại
trước khi hai người lao vào địa ngục. Cô bé chính là ánh sáng nhỏ bé ấm áp đã
đưa hai người trở lại cuộc sống yên bình này… Anh cười, quay đi lau tiếp chiếc
ly, một lúc sau anh mới lên tiếng.
-Trường
Dương…Con bé không yêu cậu…nhưng nó không hề ghét cậu….
Anh
Vũ….
Cô
bé không hề ghét anh…
Đó
là sự thật…
-Vậy
sao…
Trường
Dương mỉm cười, đôi mắt đen thẳm trong phút chốc trở nên ấm áp. Rồi anh từ từ đứng
dậy quay đi.
-Tôi
luôn đợi cậu trở lại, Vỹ Vỹ. Khi nào thấy cuộc sống trở nên nhàm chán thì hãy tới
tìm tôi nhé, chúng ta sẽ sẽ cùng tạo ra một đợt sóng gió khuấy đảo thương trường
một lần nữa.
Khôi
Vỹ nhìn theo…mỉm cười…
-Chắc
cậu không cần đợi lâu nữa đâu…
….
-Anh
hai, anh đồng ý đi mà !!!!!
Trên
bờ biển lộng gió, Leo ngồi phịch xuống bên cạnh Khôi Vỹ đang nằm dài trên ghế đọc
báo. Ở phía xa xa, Anh Vũ đang cùng hai đứa bạn nghịch nước, những cơn sóng biển
ùa đến rồi rút đi mát lạnh. Mặc kệ những gì Leo nói, Khôi Vỹ đặt tờ báo xuống đẩy
chiếc kính râm lên mắt nhìn ra xa xa:
-Đau
đầu quá! Đừng lải nhải bên tai tôi nữa. Cậu đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi,
Leo ?
-Em
sẽ nói đến khi nào anh đồng ý thì thôi. Hãy trở thành giám đốc của Blue Rose một
lần nữa đi. Anh Vỹ, anh là người duy nhất thích hợp với vị trí đó, anh không thể
uổng phí tài năng của mình mãi như thế được…
-Tôi
không thích, không phải cậu đang quản lí công ty đó rất tốt hay sao? sao cứ nhất
định muốn tôi tới làm việc cho bằng được chứ? cậu có biết tôi rất bận rộn hay
không ?
-Anh
hai, Leo… có chuyện gì thế ?
Anh
Vũ từ xa đi lại mỉm cười, mái tóc dài ướt rũ nước. bộ áo tắm màu hồng nhạt ôm
sát người lộ ra những đường cong tuyệt đẹp, Đám con trai trên bờ biển dán mắt
vào cô bé mơ màng. Khôi Vỹ và Leo đều quay sang mỉm cười.
-Anh
đang cố mời anh hai tới công ty làm việc, nhưng anh ấy nhất định không đồng ý,
em nói anh ấy một tiếng giúp anh đi, Anh Vũ…
Anh
Vũ nhìn sang anh trai tò mò. Leo nhờ cô nói giúp anh ấy, nhưng cô phải nói như
thế nào đây ? Cô bé nhìn anh trai mình suy nghĩ, đôi mắt trong veo có vẻ tha
thiết. Khôi Vỹ ngồi dậy thở dài, anh
tháo chiếc kính râm trên mắt xuống nhìn Leo bực bội:
-Đã
nói với cậu là tôi đang bận lắm, cậu cũng đã 20 tuổi rồi chứ còn nhỏ bé gì nữa
đâu, đừng có lười biếng nữa…
-Em
vẫn còn là một thằng sinh viên trẻ tuổi mà anh, phải hai năm nữa em mới ra trường,
công việc trên thương trường em vẫn còn non nớt lắm, em còn phải học hỏi rất nhiều
nữa mới làm tốt được công việc của công ty. Blue Rose đang rất cần một người
tài năng như anh. Với lại…
Cậu
cúi xuống có vẻ ngập ngừng. Khôi Vỹ liếc sang…
-Với
lại sao ?
Leo
quay sang khoác vai Anh Vũ thở dài.
-Với
lại phải chăm sóc cho Anh Vũ em cũng vất vả lắm anh à, vài ngày nữa tụi em còn
phải đi chọn váy cưới cho Anh Vũ, rồi chuẩn bị tiệc cưới, rồi đi hưởng tuần
trăng mật, rồi tính toán xem nên sinh con đầu lòng là trai hay gái thì tốt, rồi
còn phải tìm cái tên thật hay đặt cho đứa bé….
Cốp…
Leo
xoa xoa đầu nhăn nhó. Khôi Vỹ thở dài lấy chiếc kính râm đeo lên mắt.
-Hai
đứa bây đúng là phiền phức mà ! Lần cuối cùng anh giúp đó…
-Anh
hai muôn năm.
Anh
Vũ mỉm cười nhìn anh nịnh nọt. Chỉ cần liên quan đến hạnh phúc của cô em gái nhỏ
đáng yêu là anh không bao giờ từ chối được. Với lại Anh Vũ đã quyết định kết
hôn với Leo thì Windy cũng không còn nhân viên nữa, Khôi Vỹ không thể làm hết
công việc một mình được. Anh liếc Leo đang cười hạnh phúc hơi bực bội…thằng
nhóc tóc đỏ chết tiệt đó đã dồn anh vào đường cùng rồi, đành phải quay lại
thương trường vậy…
Bốp…
Một
trái bóng chuyền bay thẳng vào mặt Leo. Anh Vũ và cậu ngạc nhiên quay sang.
Minh Nhật và Cát Cát ở bên bờ biển đưa tay vẫy vẫy.
-Ra
đây chơi bóng đi, Leo !!! Anh Vũ !!!!
-Ra
liền !!!!
Leo
và Anh Vũ vui vẻ chạy ra. Khôi Vỹ vẫn nhìn theo mỉm cười.
-Trường
Dương…có lẽ chúng ta sẽ làm một màn ra mắt thật hoành tráng….
HOÀN