
cười gì thế, Anh Vũ ?
Leo
khoác tay lên vai cô bé, Anh Vũ không trả lời, cô chỉ mỉm cười rạng rỡ hơn. Một
làn gió nhẹ thổi ùa qua, trước mặt Anh Vũ là chiếc xe chong chóng đủ màu đang
xoay tròn, cô bé đứng lại ngơ ngác, những chiếc chóng chóng mới dễ thương làm
sao. Leo dường như nhận ra Anh Vũ đang nhìn chăm chăm vào mấy chiếc chong chóng
thích thú, cậu mỉm cười.
-Em
thích chúng sao ?
Anh
Vũ ngước lên gật đầu, đôi mắt trong veo nhìn cậu háo hức. Leo mỉm cười, Anh Vũ
của cậu vẫn y như một đứa trẻ vậy…
-Chờ
một chút, để anh đi mua…
Leo
chạy lại chiếc xe đầy chong chóng và chọn lấy một chiếc màu hồng thật đáng yêu.
Anh Vũ vẫn đứng yên chờ đợi, một cơn gió mát lạnh lại ùa qua, mái tóc cô bị thổi
hất sang một bên, cô bé đưa tay lên vuốt lại….
Chợt…
Một
bóng đen lướt qua cô, Anh Vũ giật mình quay ra sau, dường như cô vừa thấy một
khuôn mặt rất quen mỉm cười với mình, một người con trai mặc trên người bộ đồ
đen chủ đạo đang đi xa dần, Anh Vũ cảm nhận được mùi hương mê hoặc của hoa hồng
đen thoảng qua…
“Thiên
thần luôn ở bên cạnh em, còn ác quỷ luôn ở sau lưng em…”
Là
Trường Dương sao…
Trường
Dương….
Cô
bé nhìn theo…mỉm cười….
-Có
chuyện gì thế, Anh Vũ ?
Leo
đi lại đưa cho cô bé chiếc chong chóng. Anh Vũ mỉm cười thổi nhẹ cho nó quay
tròn…
-Không
có gì đâu…Leo…
Ánh
nắng vàng rực tỏa xuống ấm áp, hai bóng thiên thần trắng tinh lại sánh bước bên
nhau trên con đường tràn ngập cánh hoa vàng… Quán
trà sữa Windy…
-Xin
chào !
Một
vị khách đẹp trai mở cửa bước vào. Quán trà này đã hai năm rồi mới lại mở cửa.
Và ông chủ vẫn là Khôi Vỹ đẹp trai, anh đang lau khô một chiếc ly thủy tinh
quay sang mỉm cười, nhưng sau ba giây thì nụ cười đẹp đẽ đã được thay thế bằng
cái nhíu mày khó chịu…
-Tiệm
mới khai trương đã có cô hồn tới ám, xui xẻo…
-
Trở về rồi sao, Vỹ Vỹ ? Tôi còn tưởng cậu chết mất xác ở đâu rồi chứ. Vị khách
đẹp trai lên tiếng.
-Hừ… Sao vẫn còn
sống nhăn vậy ? Cá mập cũng không thèm ăn cậu sao?
-Đương
nhiên khẩu vị của lũ cá mập không tầm thường như cậu rồi.- Trường Dương nhìn
anh cười nhạt.-Bây giờ tôi đem cậu quăng ra biển có khi chúng sẽ ăn không chừng..... Cậu
không thể nói với tôi lời nào dễ nghe hơn sao?
- Sống dai như vậy không thấy phiền sao? Rảnh rỗi toàn đi
chọc phá lung tung để người ta đuổi giết…
-Chậc ! Cũng có chút thấy phiền, nhưng thấy tôi sống dai cậu
ngứa mắt, vì vậy tôi tình nguyện sống thêm chút nữa….
-Hừ…Cậu
lết xác tới đây làm gì ? Dạo này rảnh rổi lắm sao?
-Hừm!
Khách vào quán mà nói năng kiểu đó….Trường Dương thở dài đi lại ngồi trước quầy
tính tiền đối diện với Khôi Vỹ. -Cho tôi một ly rượu.
-Ờ
!
Khôi
Vỹ cười nhạt rồi quay sang rót một ly sữa dâu đặt xuống trước mặt Trường Dương.
Trường Dương nhăn nhó nhìn ly sữa, mặt anh dài thườn thượt. Khôi Vỹ đúng là biết
cách chọc tức người khác, bắt trùm thế giới ngầm uống sữa dâu ? còn cách nào sỉ
nhục nặng nề hơn không? Nhưng rồi anh cũng bật cười cầm ly sữa lên uống cạn.
-Trở
lại thương trường nữa chứ, Vỹ Vỹ ?
-Không
!
-
Hazzzz…..Tôi không muốn nghe câu trả lời này.
Hai
năm rồi mới gặp lại. Không biết phải diễn tả niềm vui của Khôi Vỹ như thế nào
khi thấy người bạn của mình vẫn an toàn, nhưng dường như là con trai nên cả hai
đều không muốn thể hiện ra mặt. Khôi Vỹ vẫn chăm chú lau chiếc ly thủy tinh, rồi
anh chợt cười thầm, Khôi Vỹ thấy mình thật ngốc khi trước đây đã lo lắng cho
Trường Dương, thằng nhãi ác quỷ đã chai mặt với tử thần này làm sao mà chết được
chứ, nhìn thấy nó là tử thần đã tá hỏa đuổi đi rồi, để nó ở dưới địa ngục không
chừng có lúc nó lại lập ra mấy cái băng đảng gây rối khiến ông ta đau đầu. Trường
Dương cũng không nói gì, anh di di chiếc ly rỗng trên bàn nhìn xa xôi, đôi mắt
đen thẳm lạnh lẽo.
-Tôi
mới gặp Anh Vũ, cô bé đã trở lại với thằng nhóc thiên thần rồi.
-Vậy
sao ?
Khôi
Vỹ hơi mỉm cười, anh đã đoán trước điều này cách đây hai năm rồi. Từ lúc rời xa
Leo , Anh Vũ không lúc nào là không nhớ thương về cậu. Có lẽ năm đó sự lựa chọn
của em gái anh là sai lầm, hai năm sau con nhóc rắc rối lại bắt anh đưa nó về để
sửa chữa sai lầm trong quá khứ của nó. Thế cho nên anh mới ghét mấy đứa trẻ
trâu như cô nhóc, suốt ngày chỉ gây họa khiến anh phải đi thu dọn rắc rối…
-Cậu
nói tôi phải làm gì đây Vỹ Vỹ? Tôi có nên sai người đi giết nó để cướp lại Anh
Vũ hay không đây? Trường Dương lên tiếng, Khôi Vỹ dừng lau quay sang hơi nhíu
mày.
-Nếu
cậu định làm thế thì tôi sẽ giết cậu trước!
-Hừm…cậu
thật không công bằng…tôi là bạn tốt của cậu, sao lúc nào cũng đối xử với tôi
tàn nhẫn như vậy…
-Cậu
không thấy tôi vẫn để cậu ngồi đây là rất nhân từ rồi sao?
……
Thời
gian trôi qua. Không khí có một chút im lặng. Khôi Vỹ vẫn chăm chú lau khô mấy
chiếc ly thủy tinh trong suốt, mãi lúc sau Trường Dương mới thở dài buồn bã:
-Khôi
Vỹ….Cậu biết không….Tôi đã rất yêu cô bé đó và từng có ý định chiếm đoạt nó…
-Tôi biết….lần đó nếu không vì nể tình thằng
ngu như cậu đã từng là bạn thân của tôi, tôi đã cho người đi chém chết cậu rồi.
Mà c