
g Lăng Thời Khiêm cũng như Triệu
Chính Hào, đều là người đàn ông độc thân hoàng kim. Không ngờ hôm nay Lăng Thời
Khiêm không chỉ toát ra một người con gái, mà còn sắp có cả con rể. Tin này
ngày mai chắc chắn sẽ trở thành tin tức nóng hổi nhất, thậm chí còn hơn cả hôn
lễ hôm nay nữa chứ.
“ Mẹ, chuyện này chúng ta
nói sau được không??? ” Tuyết Dung ngượng ngùng, nhìn mấy phóng viên đang nhìn
chằm chằm vào mình, như hổ rình mồi thì nhỏ giọng nói.
“ Được a~ ” Tưởng Hải
Nguyệt nhìn con gái, sảng khoái đáp ứng.
Bất quá lời nói vừa rồi
của bà, đã làm cho người nhà họ Triệu hoảng hốt. ‘Xem ra Tưởng Hải Nguyệt cùng
Lăng Thời Khiêm đều đã biết chuyện của An Tuấn Hạo cả rồi a.’
An Tuấn Hạo đứng đó, nghi
hoặc trong lòng, nhưng không dám lên tiếng. Vì anh không chắc liệu với hai từ
‘bạn trai’ mà Tưởng Hải Nguyệt vừa nói là chỉ anh hay là người khác nên anh
quyết định im lặng trước hết rồi tính sau.
Hôn lễ sau đó diễn ra một
cách rất tốt đẹp. Chú rể và cô dâu tiến vào dưới sự chứng kiến của quan khách,
mỉm cười nhìn nhau nói lời thề trăm năm. Sau đó là trao nhẫn cho nhau, và trước
mọi người họ đã chính thức trở thành vợ chồng.
……….
“ Cậu rất dũng cảm. ”
Lăng Thời Khiêm nhìn An Tuấn Hạo không tiếc lời khen ngợi.
Sau khi kết thúc hôn lễ,
ông đã cố tình mời An Tuấn Hạo ra gặp riêng để nói chuyện. Ông chỉ hy vọng có
thể làm sáng tỏ mọi chuyện để con gái bảo bối của ông khỏi phải đau lòng.
“ Chủ tịch Lăng, ông nói
vậy là sao??? ” An Tuấn Hạo nghi hoặc hỏi.
“ An Tuyết Nhi thật là
con gái của cậu sao??? ” Lăng Thời Khiêm trong giọng nói lúc này còn bao hàm
một chút khẳng định. Chứng tỏ ông ta hoàn toàn chắc mình đang hỏi vấn đề gì.
An Tuấn Hạo nghe xong câu
hỏi này, không khỏi sững người. ‘Không thể nào, chuyện này năm đó ngoài trừ
mình và người đó ra, không ai biết. Người đó đã qua đời thì chỉ còn mình là
biết bí mật này thôi. Làm sao mà ông ta biết được cơ chứ???’
“ Trên đời này không có
gì là bí mật cả. Chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể thuê người điều tra được
ngay. ” Lăng Thời Khiêm hảo tâm nhìn An Tuấn Hạo giải thích. Ông thật không ngờ
cậu trai trẻ này cũng có mặt rất ngây thơ.
“ Chủ tịch Lăng… ” An
Tuấn Hạo do dự lên tiếng, nhưng đã bị Lăng Thời Khiêm ngắt lời.
“ Cứ gọi tôi là bác trai.
Cậu và con gái tôi quan hệ như thế, không cần phải khách sáo đâu. ”
“ Tôi và Tuyết Dung có
kết quả sao??? ” An Tuấn Hạo nghe vậy, cúi đầu ảo não.
“ Đây là lần đầu tiên tôi
thấy con gái mình, vì một người đàn ông mà đau đầu như thế. Vì một người mà mất
ngủ, thậm chí vì người đó mà không tiếc cùng người ông thương yêu nó từ nhỏ đến
lớn đối nghịch. ” Lăng Thời Khiêm nhớ đến biểu hiện của Tuyết Dung suốt ba tuần
nay, không khỏi lắc đầu. ‘Đúng là con gái lớn rồi không thể giữ lại mà.’
“ Chủ…bác trai, bác nói
vậy là sao??? ” An Tuấn Hạo khó hiểu hỏi lại.
“ Là sao??? Chẳng phải
cậu cũng thích con gái tôi nhưng vì e ngại con gái tôi không thích cậu nên mới
không dám nói ra sao??? Còn con gái ngốc của tôi, nó bảo đây là lần đầu cùng
một người đàn ông tiếp xúc qua hai lần mà động lòng. Nhưng mà cậu lại có thêm
một đứa con gái, chính vì điều này đã khiến cho ba vợ của tôi phản đối. Tuyết
Dung từ nhỏ chưa từng cùng ông ngoại của nó trái nghịch điều gì. Đây là lần đầu
tiên và cũng vì cậu mà cãi lời ông nó. Nhưng nó vẫn sợ cậu không thích nó, nên
nó mới không dám lên tiếng trước đấy thôi. ” Lăng Thời Khiêm lắc đầu than nhẹ.
‘Hai người trẻ tuổi này.
Đúng là khiến người đau đầu mà. Tuyết Dung cũng thế, thường ngày làm gì cũng
rất quyết đoán, nhưng không ngờ, khi vướng vào chuyện tình cảm rồi thì lại trở
nên nhút nhát như thế. Đúng là không thể nào đoán trước được mà.’
“ Bác trai, bác nói thật
sao??? ” An Tuấn Hạo cứ nghĩ mình đang mơ nên muốn khẳng định lại lần nữa.
“ Đương nhiên là thật.
Chứ cậu nghĩ tôi không có việc gì làm, tìm cậu để đùa vui sao??? ” Lăng Thời
Khiêm ngữ khí có chút hờn giận.
“ Nhưng mà còn ông ngoại
của Tuyết Dung thì làm sao bây giờ ạ??? ” An Tuấn Hạo lo lắng hỏi.
“ Yên tâm, Hải Nguyệt và
tôi đã nói rõ sự tình cho ông cả rồi. Tôi chỉ hy vọng cậu có thể đem đến cho
con gái tôi hạnh phúc. Hơn nữa theo ý kiến của tôi, cậu cũng nên cho Tuyết Nhi
biết mọi chuyện. Dù sao thì chuyện này, con bé cũng có quyền được biết. ” Lăng
Thời Khiêm dùng ngữ điệu chân thành nhất lên tiếng. Hiện giờ ông hoàn toàn
không còn là chủ tịch tập đoàn Khải Thiên cao cao tại thượng mà chỉ lấy tư cách
một người làm cha để khuyên nhủ thôi.
“ Bác trai, xin bác yên
tâm. Cháu nhất định sẽ cho Tuyết Dung hạnh phúc. ” An Tuấn Hạo giọng nói tràn
ngập khẳng định. Đây hoàn toàn là những lời xuất phát từ tận đáy lòng của anh
nên anh không cần thiết phải đắn đo suy nghĩ.
“ Còn về chuyện của Tuyết
Nhi, cháu sẽ cân nhắc sau. Xin bác đừng can thiệp. ” khi nói về vấn đề này thì
An Tuấn Hạo trong giọng nói lại hàm chứa tức giận, cùng đầy nỗi oán hận.
“ Hảo, tùy cậu vậy. ”
Lăng Thời Khiêm không ép. Vì ông biết chuyện này, quyền quyết định hoàn toàn
nằm trong tay An Tuấn Hạo, ông thật khôn