
Ngải Ái mới chạy tới cái máy mua cho Mộc Duệ Thần cốc
cà phê.
Sau khi
cậu mở nắp ra uống ừng ực, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối nhìn về phía trước
không nói một lời.
“A, trẻ
con không được uống cà phê, có chất kích thích đấy. Tôi quên mất”. Cô giật lấy
cốc cà phê. “Không được uống nữa”.
Mộc Duệ
Thần yên lặng nhìn hành động của cô.
“Đây
chính là lý do tôi chọn chị”. Mộc Duệ Thần nhếch môi. “Phản ứng trì độn, IQ
thấp, ngốc nghếch”.
Một nụ
cười trong sáng như thiên sứ xuất hiện trên mặt Mộc Duệ Thần.
“Rất
thích hợp để làm nô lệ của tôi”.
Thật
quá quắc!
Cốc cà
phê bị Ngải Ái bóp dẹp lép, mắt đầy tia lửa:
“Nô-lệ-ư?”
Đây
hoàn toàn là do cô quá nhẫn nhịn từ trước cho nên Mộc Duệ Thần mới được đằng
chân lăn đằng đầu bắt nạt cô dễ dàng thế này.
Chó một
khi đã giận dữ còn nhảy tường được huống hồ Ngải Ái đang tức sôi máu không thể
coi thường.
“Cậu
giải thích cho tôi!”
Bốp.
Cốc cà
phê bì ném bay xuống dưới mấy bậc cầu thang.
“Mộc
Duệ Thần, cậu có biết là mỗi lời cậu nói làm tổn thương người khác không hả?
Tôi công nhận là tôi luôn nhường cậu từ đầu tới cuối, nhưng cậu xem tôi có bao
giờ làm gì quá đáng với cậu chưa, vậy mà tại sao cậu lại nói tôi phản ứng trì
độn, IQ thấp, rồi còn nói tôi ngốc nghếch nữa. Thật nực cười! Cậu cho cậu là ai
mà dám nói với tôi những lời như thế? Hả hả?”.
“Ai vừa
ném cốc cà phê vào mặt tao? Không biết chỗ này có người ngồi hả? Là ai, ra đây
cho tao?”
Một
tiếng rống vang dội từ dưới những bậc cầu thang truyền lên trên. Ngải Ái quay
đầu nhìn xuống thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau. Ở giữa còn có một anh chàng
khoảng ba mươi mấy tuổi lực lưỡng, mặt mày dữ tợn, trên mặt có mấy vệt nước cà
phê đang nhỏ giọt, tay cầm cốc cà phê, mắt láo lia nhìn những người đang ngồi
bên trên.
“Còn
không mau ra đây cho tao? Mày mà không ra chừng tao tìm được mày chết với tao!”
Thái độ
hung dữ đó dường như có thể nuốt được mấy con thỏ.
Ngải Ái
xây xẩm mặt mày…
Mộc Duệ
Thần nở nụ cười…
Ở bên
dưới, người đàn ông kia mặt đằng đằng sát khí. Thân hình anh ta cơ bắp cuồn
cuộn, nhìn là biết người thường xuyên tập thể hình.
Ngải Ái
lấy tay bụm miệng lại, ngồi sụp xuống, ngây thơ vô tội… giả vờ sửa lại váy.
“Này bé
con, hay là tôi nói với anh ta bé con chính là người ném cốc cà phê nhỉ?”
Giọng
của Mộc Duệ Thần không lớn nhưng Ngải Ái lại nghe rõ mồn một.
Cô liền
quay qua trừng mắt:
“Hừm.
Nếu anh ta ra tay thật cả hai chúng ta chắc chắn không chống trả được đâu. Cậu
đừng có gây rắc rối!”.
“Là chị
ném. Tôi vô can!”
“C-ậ-u!”.
Ngải Ái không dám manh động, chỉ có thể nói nhỏ nhất có thể. “Chúng ta
như hai con châu chấu trên một dây thừng. Tôi ném xuống dưới đó là do cậu chọc
tức tôi. À, mà cà phê là do cậu nói tôi mua cho cậu”.
Mộc Duệ
Thần nhún vai, tay vuốt ve mấy lọn tóc của cô.
Những
lọn tóc đen bóng như tảo biển chạm nhẹ trong lòng bàn tay cậu, khiến trong lòng
cậu có cảm giác khô nóng.
Đôi mắt
sáng của cậu nhìn thẳng vào mắt cô:
“Tôi
tin rằng có không ít người nhìn thấy chị đi mua cà phê”.
Ngải Ái
thở dài cái thượt, cả người bải hoải tí nữa thôi là té ngửa.
“Rút
lại lời đề nghị đổi người giám hộ cho tôi”. Giọng nói của Mộc Duệ Thần như ra
lệnh. “Tôi sẽ giữ bí mật cho chị, được chứ bé con?”
“Tôi
không phải bé con!”
“Có tôi
ở đây! Anh ta chẳng dám làm gì chị đâu”
Lòng
Ngải Ái rung lên.
Quay
sang nhìn Mộc Duệ Thần, bàn tay của cậu vẫn còn đặt lên mái tóc của cô, đôi mắt
tĩnh lặng như nước hồ, cô có thể nhìn thấy mình trong đó.
“Tôi…”.
Cô mấp máy môi, gật đầu! “Tôi rút lại lời lúc nãy!”
“Ừ!”
Mộc Duệ
Thần mỉm cười, đưa tay ra:
“Đưa
đây!”
“Cái
gì?”
“Tay!”
“Hả!”
“Nghe
lời!”
Như bị
ma xui quỷ khiến, răm rắp nghe theo Mộc Duệ Thần, Ngải Ái đưa tay mình
ra.
Mộc Duệ
Thần chỉ là một cậu bé nhưng bàn tay lại to.
Cậu nắm
tay cô, bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình.
Rất ấm
áp.
Có một
dòng suối mát lạnh chảy vào trong lòng…
Mộc Duệ
Thần nắm tay cô, mặt thản nhiên đi xuống mấy bậc cầu thang, đường đường chính
chính đi qua anh chàng đô con kia rồi tiếp tục đi thẳng.
Người
đàn ông đó ấy thế là không hề nhìn qua một cái.
Bởi vì
Mộc Duệ Thần trông rất giống một thiên sứ.
Đi được
một lúc, Mộc Duệ Thần mới quay sang nói:
“Quên
nói với chị, ưu điểm lớn nhất của chị là – kìm chế tốt!”
Cậu
ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Tôi
luôn ghét sự phiền phức, nên có nô lệ như chị tôi thích”.
A!!!!
Lửa
giận trong lòng Ngải Ái bỗng chốc bùng lên như ngọn lửa trên cánh đồng cỏ.
Cô nắm
chặt tay, ngẩng đầu nhìn trời hét lên:
“AAAAAA!”
Mộc Duệ
Thần trước sau vẫn cười rất tươi. Ngải Ái vác bộ mặt xám xịt đi theo sau Mộc
Duệ Thần vào cửa hàng bánh ngọt rồi ngồi xuống ghế mây. Cô vẫn trừng mắt nhìn
cậu hầm hè.
Một
nhân viên phục vụ đi tới trước mặt cả hai:
“Xin
hỏi hai bạn dùng gì?”
“Hai
dĩa bánh flan, một dĩa bánh ngọt và hai ly kem”. [Sorry cả nhà, tên của những
loại bánh này không rành lắm, edit từ bản convert không qua bản tiếng Trung,…
Để hồi nào tới đọc bản tiếng Trung xem thử là bánh gì r