
có quỷ, trong lòng ta có một con quỷ…”
Ta không nói được gì.
“Ta thực ích kỷ… Bởi vì có thể chạm vào được, cảm nhận được hơi thở, cái ôm ấm áp, cho nên mới dung túng bản thân kéo nàng vào chuyện này, kết quả ngược lại đã hại nàng. Nàng mới mười sáu tuổi, mới mười sáu tuổi… Vì sao lại không chịu buông tha cho nàng? Bởi vì ta chỉ có nàng… Lý do thật buồn cười, nhưng nàng đã tin. Nàng còn thích tên Loan Âm mà ta tùy tiện đặt cho nàng, làm sao nàng biết lúc đó kỳ thực là ta kiêng kị tên nàng có chữ Hồ…”
Hắn khóc, giống như một đứa trẻ, nức nở. Mà ta cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Không thể chạm tới được, không thể cảm nhận được hơi thở, không thể có một cái ôm ấm áp, ta như vậy, có năng lực gì an ủi hắn?
“Nói cho ta biết…” Hắn run run rẩy rẩy vươn tay về phía ta, rốt cuộc cũng hỏi đến vấn đề mà ta đã đoán ra vô số lần hắn định hỏi, nhưng tới giờ vẫn chưa hỏi tới, “Nói cho ta biết, ngươi là ai?”
Ta là ai? Là công chúa Hòa Hi của Yến Quốc, yêu Trường Thừa – con tin từ Bích Quốc, nhưng lại bị y lợi dụng thăm dò tin tức, liên lạc với Bích quân nội ứng ngoại hợp, cuối cùng mưu đồ đoạt thiên hạ Yến Quốc. Ta hận y, nên biến thành oán linh, mà ngươi, lại là kiếp sau của y.
Đây chính là toàn bộ lai lịch của ta, thế nhưng giờ này khắc này, bảo ta làm thế nào để nói cho ngươi nghe?
“Hồ Cơ… Hồ Cơ… Nàng thật sự tồn tại sao? Hay vẫn chỉ là ảo giác của ta? Vì sao ta lại xuất hiện ảo giác này? Vì sao rõ ràng biết rằng nàng chỉ là hư ảo, lại còn khát vọng muốn có được nàng đến thể? Nếu Loan Âm không giống nàng, những chuyện này đã không xảy ra… Quả nhiên, là lỗi của ta, ta vọng tưởng, ta tham lam, ta yếu đuối, cho nên đã hại nàng ấy…”
Bốn bề im lặng, ngay cả một tiếng gió cũng không có, chỉ có thanh âm sám hối tràn đầy áy náy của hắn, như lưỡi dao bi thống mà tuyệt vọng, cắt vào tim ta từng nhát từng nhát…
Thực xin lỗi. Cơ Vãn. Thực xin lỗi.
Kể từ ngày xảy ra chuyện đó, hoàng cung như bị mây đen bao phủ.
Không lâu sau đó, Đô Yến hạ chỉ, Thái tử thất đức, ngỗ nghịch phụ hoàng, tước bỏ thân phận thái tử, biếm làm thứ dân, sung quân Tam Châu.
Cả triều chấn kinh! Các đại thần cùng nhau mở lời cầu xin nhưng không có kết quả. Mặt khác, Cơ Vãn sau khi nhận được thánh chỉ, biểu tình vô cùng bình thản, tựa như bất cứ chuyện gì trên đời này đều không liên quan đến hắn.
Ngày hôm sau, hắn thu thập hành trang đến Tam Châu, ta dõi theo hắn từ xa, hy vọng hắn có thể quay đầu lại nhìn ta một lần, nhưng từ đầu đến cuối, một cái liếc mắt cũng không có, huống hồ là quay đầu lại.
Vườn hoang tiêu điều, quạ kêu a a, lá thu rơi chất đầy nỗi buồn lên mặt đất.
Ta đến bên cửa cung, chân phải bị oán niệm khóa giữ lại, kiếp phù du biển mây mờ mịt, kiếp số này Loan Âm không tránh khỏi, Cơ Vãn không tránh khỏi, ta cũng không tránh khỏi…
Hoa sen trong hồ úa tàn từng mùa lại từng mùa, cung nữ trẻ tuổi cũng lần lượt thay hết nhóm người này đến nhóm người khác, các đại thần vẫn ngày ngày đi sớm về khuya thượng triều, mười năm đã trôi qua, tất cả dường như vẫn không thay đổi gì nhiều, chỉ có thân thể của Đô Yến là ngày càng già yếu, cuối cùng ngã bệnh.
Hắn không có con nối dõi nào khác, vì vậy ở trên giường bệnh lại nghĩ đến đứa con độc nhất, hạ chỉ triệu Cơ Vãn về kinh. Chưa kịp đợi Cơ Vãn trở về, hắn đã chết thẳng cẳng. Bởi vậy, khi Cơ Vãn về tới, nghênh đón hắn chính là cả thành đầy hoa trắng cùng với chiếc mũ hoàng đế.
Ngày hắn đăng cơ, ta bó gối ngồi dưới đáy hồ, không đến xem.
Có những cái mà một khi ngươi không nhìn tới lần đầu tiên, thì lần thứ hai, lần thứ ba, và vô số lần về sau nữa, đều có thể bỏ qua dễ dàng.
Thiên Chiêu năm thứ ba, hắn đại hôn, cưới Cẩm Đồng, tôn nữ của phó tướng, tài nữ nổi danh ở kinh thành. Về sau lại nạp thêm ba phi tử. Ta ở bên hồ đã từng gặp qua các nàng, tướng mạo thân thể đều hoàn toàn không giống ta.
Thiên Chiêu năm thứ năm, hắn có hài tử đầu lòng, là một bé gái, hắn tự mình đặt tên con là Loan Tịch, tự Âm, yêu thương như ngọc quý trên tay.
Thiên Chiêu năm thứ mười, Cẩm hoàng hậu mang bệnh qua đời, từ đó hắn không lập ai làm hậu.
Thiêu Chiêu năm thứ hai mươi, Hoàng Hà vỡ đê, hắn đích thân đến đó tu sửa đê điều cứu trợ thiên tai, không ngủ không nghỉ, được dân chúng ở ba vùng Giang Nam kính yêu như cha.
Thiên Chiêu năm thứ hai mươi lăm, phó tướng bệnh chết, hắn ban cho tấm biển, tự thân đề trên biển “Trường Xuân Đế Sư”, nhất cử nhất động cùng dung mạo và vẻ anh tuấn kiệt xuất đều pha đủ khí chất vương giả.
Thiên Chiêu năm thứ ba mươi mốt, mùa đông, Cơ Vãn lâm trọng bệnh.
Tối hôm đó, có một người cầm đèn đi đến bên hồ gọi: “Hồ Cơ… Hồ Cơ… Hoàng thượng cầu kiến người một lần cuối… Hồ Cơ… Hồ Cơ… Hoàng thượng cầu kiến…”
Ta chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng phá băng mà ra. Ba mươi năm qua, hắn vẫn ở trong Lân Thụy cung, không dời đi, mà ta khi nhìn lại ngọn đèn lồng màu đỏ trên song cửa sổ màu xanh quen thuộc, thoáng giật mình, tưởng chừng như đang ở trong mộng.
Trước giường của hắn có rất nhiều người vây quanh. Phi tử của hắn, hài tử của hắn, đại thần mà hắn tín nhiệm nhất, còn có Loan