
Tịch mà hắn yêu thương nhất… Ta đi vào từng bước, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ bi thương, nhất là Loan Tịch, khóc đến hai mắt sưng đỏ, không thể đứng vững. Ngay lúc này, ta nghe thấy một thanh âm quen thuộc đang gọi mình: “Hồ Cơ…
Tầm mắt lướt về nơi đó, chạm phải chính là ánh mắt quen thuộc…
Ngay cả khi nếp nhăn đã chằng chịt, ngay cả khi không còn trong sáng như trước, thế nhưng, trên đời này, chỉ có đôi mắt này là có thể nhìn thấy ta.
Hồ Cơ, nàng đã đến…
Đúng vậy. Ta đã đến.
Hồ Cơ, nàng không già đi chút nào…
Đúng vậy. Mà ngươi đã già rồi.
Hồ Cơ, nàng lại đây…
Ta chầm chậm bước tới gần, hắn gắng gượng ngồi dậy, khiến cho những người đang ở bên giường chấn kinh. “Các ngươi lui ra, trẫm phải làm một chuyện, các ngươi đứng từ xa nhìn là được rồi.”
Mọi người đồng loạt lui về phía sau. Hắn lấy ra một thanh chủy thủ từ dưới gối, cắt một đường lên ngón trỏ của mình, sau đó cúi người xuống, đầu ngón tay vừa đủ chạm tới chân trái ta.
“Hồ Cơ, năm đó trẫm có thề, nếu ta đăng cơ, phải giải lời nguyền cho nàng, trả tự do cho nàng.” Hắn nhỏ từng giọt máu lên dây xích trên chân ta, một giọt, hai giọt, ba giọt… máu thấm vào, dây xích bắt đầu biến dạng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào ta không chớp mắt, hơi thở suy yếu mệt mỏi: “Thực xin lỗi, đã chậm mất ba mươi năm…”
Ta nhìn sợi dây xích ở trên chân, tan ra bốc lên thành khói, nước mắt cuối cùng cũng không nén lại nổi, tràn ra hốc mắt.
“Thực xin lỗi, Hồ Cơ. Ta không có can đảm để nàng rời đi khi ta còn đang sống, chẳng sợ không gặp được nàng, chỉ cần nàng còn ở trong hồ, ở trong cung… cũng đủ rồi. Thực xin lỗi, đã chậm mất ba mươi năm, ta…” Hắn cười, cười đến như bộ dáng khi hắn mười bốn tuổi lần đầu tiên gặp ta, “Ta lại ích kỷ nữa rồi…”
“Ta nhìn thấy ngươi.” Cẩm y thiếu niên mười bốn tuổi, cười đến đắc ý, như là phát hiện bí mật kinh thiên động địa gì vậy.
“Chúng ta cùng đi chơi!” Thiếu niên bướng bỉnh tiến đến kéo tay ta, hoàn toàn không có tâm cơ gì, trong lòng chỉ toàn niềm vui.
“Cái dây xích này thông đến nơi nào vậy?” Thiếu niên tò mò nhìn khóa oán niệm, có vẻ hứng thú nghiên cứu.
“Đợi đến ngày ta đăng cơ, nhất định sẽ giải lời nguyền của ngươi, cho ngươi được tự do.” Thiếu niên tự tin thốt ra lời thề chân thành, đuôi mày khóe mắt lộ vẻ kiêu hãnh.
“Phải tới nha! Nhất định phải tới…” Thiếu niên sắp sửa đôi mươi mời ta đến thọ yến của hắn.
“Rõ ràng gần trong gang tấc, vì sao lại… không chạm tới được?” Thiếu niên bi thương ở trên mái nhà, hai tay trống không.
“Hồ Cơ… Hồ Cơ… Nàng thật sự tồn tại sao? Hay chỉ là ảo giác của ta?” Thiếu niên tuyệt vọng, hướng đến hạnh phúc mà hắn khao khát, cưỡng cầu một lần cuối.
Mà nay, hắn nói với ta: “Thực xin lỗi, đã chậm mất ba mươi năm… ta lại ích kỷ nữa rồi.”
Ta khóc đến không thể khóc được nữa.
Tay hắn vươn tới như muốn nắm lấy ta, thế nhưng, lúc này đây, vẫn chỉ là nắm giữ một khỏang không như trước.
Xung quanh đồng loạt vang lên những tiếng nức nở, một thái giám thất tha thất thểu đi ra ngoài, thông truyền với các đại thần đang quỳ bên ngoài điện: “Hoàng thượng đi rồi…”
Bên ngoài một trời những tiếng gào khóc.
Ta nhìn cánh tay hắn vô lực rơi xuống, nhìn những gương mặt đang khóc nức nở trong phòng, cảm giác mình lại chết thêm lần nữa.
Sau đó, xiềng xích đứt, một cỗ lực lớn hút lấy ta, trong nháy mắt như đi qua ngàn dặm, tới khi dừng lại, đã ở bên cầu Nại Hà.
Đầu cầu, một thân ảnh đang đứng đơn độc.
Khi ta đến gần, thân ảnh kia xoay lại, nhìn ta, cười ảm đạm: “Công chúa…”
Trường Thừa, cách biệt sáu mươi năm, rốt cuộc chúng ta lại gặp nhau.
“Kiếp này ta không đợi được nàng…”
“Đúng vậy, chúng ta đã bỏ lỡ sáu mươi năm.”
“Không quan trọng, chúng ta còn có kiếp sau…”
“Không, chúng ta không có kiếp sau.”
Trường Thừa cả kinh, “Vì sao?”
“Ta là oán linh, vĩnh viễn không được siêu sinh, mặc dù khóa oán niệm đã đứt, nhưng hồn phách cũng chỉ có thể trở về địa phủ mà thôi…” Ta nhìn y, thản nhiên cười, “Thế nên, Trường Thừa… tạm biệt.”
“Hòa Hi!” Hắn nắm tay ta, cũng giống như khi ở nhân gian, lại lướt qua nhau, không chạm được vào nhau.
“Trường Thừa, đi đầu thai đi, kiếp sau đừng phụ lòng người yêu chàng nữa.”
“Hòa Hi…” Trong mắt y bắt đầu có lệ.
“Không còn gì đáng để tiếc nuối nữa, thật đó…” Ta tiếp tục cười, nhẹ hơn gió, “Máu của chàng đã giải hết oán hận của ta đối với chàng. Ta cũng đã biết sự thật… sở dĩ chàng bệnh chết không phải bởi vì Chiêu Thống truyền ngôi hoàng đế lại cho Chư Anh, mà là vì ta chết. Chàng muốn kiếp sau bù đắp lại cho ta, nhưng không ngờ tới ta vốn không đầu thai chuyển thế, cũng bởi vì âm dương cách biệt mà ảnh hưởng đến duyên số một đời giữa chàng và Loan Âm. Bây giờ chàng hãy trở lại nhân gian để tiếp tục mối duyên với nàng, đi đi, Trường Thừa. Phải đối xử tốt với nàng ấy.”
Mạnh Bà ở đầu cầu giục: “Chàng trai trẻ kia, nhanh lên nào. Kiếp sau của ngươi là chư hầu, ngàn vạn lần đừng để lỡ thời khắc.” Nói xong, đưa một chén canh đến cho y.
Trường Thừa, uống xong chén canh Mạnh Bà này, chúng ta sẽ thật sự vĩnh biệt…
Từ nay về sau, mọi chuyện đều là do tạo hóa mà ra, ch