
gái người khác sao?” Lý Dân mặt mũi tràn đầy
giễu cợt, ngoài miệng không lưu tình nói.
Đỗ Thiên Trạch ngược lại không để ý tới hắn, nhìn chằm chằm vào Hạ Cảnh Điềm, hướng hắn nói, “Cảm thấy cô gái này như thế nào?”
Lý Dân cầm lại tờ báo nhìn nhìn, biểu lộ không kỳ quái nói, “Người thật còn đẹp hơn thế này nhiều, ở đây có cái gì đẹp mắt .”
Lý Dân trong lời nói làm cho Đỗ Thiên Trạch biểu lộ kinh ngạc, hắn cau mày nói, ” Người thật?”
“Đúng a! Tôi hôm qua tại nhà hàng Bắc Phố đã gặp cô ấy, có cái gì ngạc nhiên
sao?” Lý Dân không cho là đúng nói, bởi vì Kỷ Vĩ Thần đối với hắn lạnh
nhạt, hắn đến bây giờ trong lòng còn không thoải mái.
Đỗ Thiên
Trạch trầm lặng mặt dường như bị kích hoạt, hắn có chút kích động bắt
lấy tay Lý Dân hỏi, “Làm sao cậu nhìn thấy cô ấy? Cậu xác định là người
trên tấm ảnh này?”
Lý Dân có chút kỳ quái nhìn Đỗ Thiên Trạch, “Như thế nào? Đàn bà của Kỷ Vĩ Thần cậu lại có hứng thú?”
Kỷ Vĩ Thần ba chữ này làm cho Đỗ Thiên Trạch chau lại mày lập tức, hắn
ngạc nhiên khẽ nói, “Cậu nói cái gì? Cô ấy cùng Kỷ Vĩ Thần cùng một
chỗ?”
“Đúng a! hôm qua tôi cùng bạn gái đi nhà hàng, trông thấy
cô gái này dùng cơm cùng Kỷ Vĩ Thần, à hình như cô ấy nói, tên gọi Hạ
Cảnh Điềm, là viên chức của Kỷ thị!” Lý Dân hoàn toàn không có phát giác được Đỗ Thiên Trạch cơ hồ như phát điên, y nguyên không nhanh không
chậm lên tiếng.
Đỗ Thiên Trạch dường như đầu bị người nào đó nặng nề gõ một gậy, cả người đều choáng váng, cái gì? Hạ Cảnh Điềm lại cùng
Kỷ Vĩ Thần ở nhà hàng dùng cơm? Điều này sao có thể? Bọn họ tại sao ở
cùng một chỗ? Hạ Cảnh Điềm không phải rời khỏi Kỷ thị rồi sao? Làm sao
có thể lại đang ở Kỷ thị làm việc? Nhiều câu hỏi khiến Đỗ Thiên Trạch
đầu óc hỗn loạn, đồng thời, một cổ tức giận đánh vào tim hắn.
Lý
Dân nhìn Đỗ Thiên Trạch như choáng váng, cười vỗ vỗ vai của hắn, lên
tiếng nói, “Làm sao vậy an hem của tôi? Tôi hôm nay tới tìm cậu chính là có tin tức quan trọng! Còn nhớ rõ lần trước có cô gái tên Anne không!
Cô ấy đến F thị rồi, địa chỉ khách sạn tôi đã có, như thế nào có hứng
thú hay không. . . . . . ?”
Đỗ Thiên Trạch tức giận đẩy ra tay của hắn, giọng điệu bực bội kêu lên, “Muốn đi chính cậu đi đi, tôi không có hứng thú.”
Lý Dân nhìn Đỗ Thiên Trạch cả khuôn mặt chìm xuống, mới đứng đắn hỏi, “Cậu làm sao vậy? Ai chọc giận cậu rồi? Bởi vì cậu là anh em tôi mới giới
thiệu! Cậu đi hay không đi nói một câu?”
Đỗ Thiên Trạch bị hắn làm cho suy nghĩ càng ngày càng rối loạn, hắn có chút không vui gầm nhẹ nói, “Cậu phiền chết a!”
“Này , tôi không trêu chọc cậu! Có hỏa ngàn vạn lần đừng thừa dịp phát ra
tôi, cho cậu cơ hội nhưng không quý trọng, nếu như hối hận, đừng tìm tôi nha!” Nói xong, Lý Dân có chút không thú vị dương dương tự đắc đi khỏi.
Đỗ Thiên Trạch thấy người vừa đi, mới tức giận đập mạnh tay lên bàn, lửa
giận như núi lửa bộc phát rất khó khống chế, vì cái gì hết lần này tới
lần khác đều là Kỷ Vĩ Thần? Vì cái gì là Kỷ Vĩ Thần?
Từ số điện
thoại Hạ Cảnh Điềm dùng, Đỗ Thiên Trạch đã hoài nghi Hạ Cảnh Điềm thân
phận không hề đơn thuần, hôm nay, lại đột nhiên nghe Lý Dân nói ra, ngực hắn giống như bị người khác đâm một nhác, nói không đau, nhưng thật sự
rất đau đớn.
Nói không nên lời căm tức, đây chính là lý do cô gái này trốn tránh không gặp hắn, nguyên lai nàng sớm đã đưa thân vào trong lòng Kỷ Vĩ Thần một thế lực hung hậu như vậy, thật sự là đáng giận,
thật sự là. . . . . . Dùng tính cách Đỗ Thiên Trạch xưa nay, từ thô tục
hắn thật sự khó nói ra miệng, chính là không thể phát tiết, trong ngực
tức giận càng ngày càng cao, làm cho hắn thậm chí nổi điên.
Đột
nhiên chạm được trên bàn điện thoại, hắn không nói hai lời cầm lấy, có
chút hung dữ gọi số Hạ Cảnh Điềm, tiếng điện thoại vang lên thật lâu
mới thông , hắn đang tại giận Hạ Cảnh Điềm có phải là đang trốn tránh
hắn thì đối phương truyền đến tiếng nói trầm thấp nam tính, “Alo, là ai
gọi đến?”
Cái thanh âm này, Đỗ Thiên Trạch làm sao có thể không
nhận biết? Đây là thanh âm thuộc về Kỷ Vĩ Thần, Đỗ Thiên Trạch trong
nháy mắt biểu lộ có chút hóa đá, hắn thở phì phì dập máy, liền ném xuống sàn nhà, lập tức, điện thoại văng làm hai nửa.
Kỷ Vĩ Thần đang
trong phòng khách uống cà phê, không ngờ lại nghe thấy điện thoại của Hạ Cảnh Điềm để trong túi xách bên cạnh vang lên, bởi vì làm cho hắn thật
sự phiền, hơn nữa Hạ Cảnh Điềm lại khôngtới nghe, hắn chỉ phải tự tiện
lấy ra, ai ngờ mở ra vừa mới nói một câu, đối phương đã treo máy rồi, Kỷ Vĩ Thần nhìn dãy số, đây chỉ là một số điện thoại lạ mà thôi, không có
lưu tên, Kỷ Vĩ Thần nhăn mày, chỉ phải đưa điện thoại thả lại trong túi
Hạ Cảnh Điềm.
Mà trên lầu Hạ Cảnh Điềm đang tắm rửa, tiếng nước
làm cho nàng căn bản nghe không được có điện thoại gọi đến mình, nếu
không, cho dù chỉ mặc đồ ngủ, nàng cũng sẽ lao xuống lâu tiếp .
Đỗ Thiên Trạch trong phòng đi đi lại lại, hắn đang suy tư, vì cái gì Kỷ Vĩ Thần lại tiếp điện thoại của Hạ Cảnh Điềm? Đây không phải là chứng minh rất tốt hai người bọn họ đang cùng ở một chỗ sao? Đáng chết, Đỗ Thiên
Trạch cắn