
rong khoảng thời gian ngắn thậm chí ngay cả lời nói cũng nói không được .
Trình Thủy tâm cũng kinh ngạc
sửng sốt, tính cách ôn hòa của mình lại có thể đánh người, cô có chút
hối hận, nhưng đánh cũng đã đánh, cô cũng sẽ không xin lỗi, hết thảy
cũng chỉ là bởi vì cô ta yêu mến Thần, cao cao khí ngạo nói, “Cho cô một tiếng đồng hồ dọn đồ khỏi đây, nếu không, đừng trách tôi vô tình.”
Nhẫn ư ? Đánh trả không? Hạ Cảnh Điềm đầu óc đã loạn thành một đoàn, nhưng
là, nàng lại hận chết một người, chết tiệt Kỷ Vĩ Thần, anh gây chuyện,
nhưng đàn bà của anh lại đánh tôi, việc này không thể để yên, Hạ Cảnh
Điềm lạnh lùng thu hồi ánh mắt, bởi vì quá giận, nàng chỉ nhìn Trình
Thủy Tâm một cách hèn mọn, nàng đi nhanh trở lại phòng, một tay cầm lấy
mấy cái túi hướng cửa chính đi đến, nước mắt ủy khuất lại không cẩn thận xông lên hốc mắt, nàng ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Kỷ Vĩ
Thần ra mắng nhiếc, thật sự là hơi quá đáng.
Xe chạy nhanh trên
đường phố, Đỗ Thiên Trạch đơn giản tìm được biệt thự của Kỷ Vĩ Thần,
trải qua tối hôm qua cả đêm tự hỏi, hắn mới quyết định, sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cô gái này, nói như thế nào cũng muốn đến cười cô vài câu, hắn mới hết giận, trên đường đi, hắn thiết tưởng qua rất nhiều lời nói nhục mạ nàng, nghĩ đi nghĩ lại, cả người lại bị nâng lên lửa giận,
trên đường đi, cũng không biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ vì
nhanh lên tiết hận, chạy nhanh tới nhập biệt thự rộng rãi, Đỗ Thiên
Trạch hung dữ hướng phía trước mặt phóng đi.
Hạ Cảnh Điềm từ
trong biệt thự đi ra, đi ở trên đường lớn, có điểm mất hồn mất vía, trên mặt đau nhức làm cho nàng xấu hổ tránh đi ánh mắt tò mò của người trên
đường, cuối cùng dứt khoát xõa tóc, che khuất mấy dấu tay, cũng đang
trong lòng âm thầm thề, món nợ này nhất định phải hướng Kỷ Vĩ Thần đòi
lại, ai kêu hắn tìm bạn gái không nói lý như vậy a! Ngẫm lại đã giận, từ nhỏ đến lớn, liền cha mẹ cũng không đánh nàng, cô gái này dựa vào cái
gì? Chỉ có bề ngoài đẹp mà thôi, chỉ là người có tư chất tầm thường,
những quần áo từ cô ta ra, nàng còn không thèm mặc !
Tưởng tượng
đã giận khí, tức đến nghiến răng nghiến lợi, toàn tâm đau nhức làm cho
nàng một tay ôm mặt, lòng tràn đầy ủy khuất càng làm cho nàng hốc mắt đỏ lên, chỉ cần không cho nước mắt chảy thôi, đi ở dưới mặt trời ấm áp
nhưng Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo .
Xe Đỗ Thiên
Trạch gào thét qua, tâm tình bực bội làm cho hắn ánh mắt tràn ngập phẫn
hận, không có tâm tình thưởng thức cảnh ven đường, hắn hai tay tùy ý cầm tay lái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thần sắc trào phúng, đang ở đó
trong chớp mắt, xe của hắn cùng Hạ Cảnh Điềm sát bên người mà qua, cũng
đồng thời trong một giây đó, Đỗ Thiên Trạch vô tình lướt qua bên đường
nhìn thấy quen thuộc bóng dáng, hắn biểu lộ chấn động, muốn dừng xe hết
sức, xe đã gào thét mà qua, thoáng cái đã xa hơn mười thước.
Khi
xe Đỗ Thiên Trạch dùng tốc độ trăm con ngựa dừng lai bên cạnh Hạ Cảnh
Điềm thì Hạ Cảnh Điềm bị bất ngờ mà càng hoảng sợ, còn tưởng rằng người
nào không muốn sống muốn đụng nàng, ngẩng đầu lên, khi chạm được khuôn
mặt anh tuấn của Đỗ Thiên Trạch thì cảm thấy cả kinh, cứ như vậy kinh
ngạc trừng mắt hắn.
Xác định cô gái trước mắt này chính là Hạ
Cảnh Điềm, Đỗ Thiên Trạch không che dấu được nội tâm vui mừng, nhưng sau một khắc trên mặt hắn dâng lên tức giận, sau một giây, tại chú ý tới
trên tay Hạ Cảnh Điềm đang cầm hành lý cùng khuôn mặt in rõ dấu bạt tay, con ngươi ngân ngấn nước, khuôn mặt tuấn tú đột ngột biến sắc, hắn rất nhanh đẩy cửa xe ra xuống xe, nhìn bên má Hạ Cảnh Điềm, kêu lên, “Này , cô làm sao vậy?”
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt hoảng hốt, không thể
tưởng được lại sẽ ở loại tình huống này gặp phải hắn, lập tức quay mặt
qua một bên, rầu rĩ kêu lên, “Không cần anh lo.”
Đỗ Thiên Trạch
nói không ra vì cái gì có cảm giác có chút hả hê, giọng điệu ngăn không
được giễu cợt nói, “Như thế nào? bị đánh?”
Hạ Cảnh Điềm vốn đang
nổi nóng, lúc này kiêng kỵ nhất cũng ghét nhất người khác bỏ đá xuống
giếng, đã đủ rồi ủy khuất, hắn còn tạc nước lạnh lên đầu nàng, Hạ Cảnh
Điềm hung dữ liếc Đỗ Thiên Trạch, khẩu khí không vui nói, “Liên quan gì đến anh, cách tôi xa một chút.”
Đỗ Thiên Trạch cái này choáng
váng, đáng giận cô ta đang nói cái gì? Làm cho hắn cách xa nàng sao? Hắn còn không có tìm nàng tính sổ, ngược lại bị nàng mắng, Đỗ Thiên Trạch
thiếu chút nữa bị lửa giận nghẹn điên rồi, hắn khiêu mi trợn mắt nói,
“Này , cô này còn nói đạo lý không, tôi. . . . . .”
Còn không đợi hắn đem nói cho hết lời, Hạ Cảnh Điềm đã hỏa lớn gầm nhẹ nói, “Tôi
chính là không nói đạo lý anh muốn thế nào? Anh nghĩ như thế nào. . . . . .”
Bị Hạ Cảnh Điềm như vậy rống, Đỗ Thiên Trạch triệt để không
có ý nghĩ gì nữa, phụ nữ rống lên với hắn, chính là chuyện đại sự lần
đầu tiên, điều này làm cho hắn từ nhỏ đã bị nuông chiều trong khoảng
thời gian ngắn không biết làm sao bây giờ, hắn nhíu mày, sững sờ nhìn
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tức giận, nửa ngày mới nói ra
một câu, “Cô rốt cuộc làm