
cùng Đỗ Thiên Trạch trong lúc đó đã
luôn luôn tồn tại khoảng cách cùng không có khả năng, có lẽ, Đỗ Thiên
Trạch chỉ là đang đùa vui ? Như hắn loại thiếu gia nhà giàu này, không
biết đã cùng bao nhiêu thiếu nữ trãi qua một đêm như thế này! Hạ Cảnh
Điềm không phải đồ chơi, nàng càng chán ghét trở thành đồ chơi của người giàu có, nhưng là, Đỗ Thiên Trạch biểu hiện chân thật lại làm cho nàng
mâu thuẫn, chỉ là dưới đáy lòng mình an ủi, hôm nay thế giới này, mỗi
người đều đang chơi, nàng cũng có thể vừa hưởng thụ niềm vui thú giữa
người với người.
Hai người chọn cơm, bởi vì là món ăn đều có tên
tiếng anh, Hạ Cảnh Điềm sau khi gọi món xong, không khỏi nhớ tới lần kia bị Đỗ Thiên Trạch trêu cợt, không khỏi nhướng mi nói!”Còn nhớ rõ chúng
ta lần đầu tiên ăn cơm không?”
Đỗ Thiên Trạch kinh ngạc, nhưng là, khuôn mặt tuấn tú lại hiện vẻ vô tội, “Này, là vì em phải trả nợ nha!”
“Ai nợ ai? Là anh trước trêu cợt tôi, còn có ở sân bay, anh dám nói anh
không có khi dễ tôi?” Hạ Cảnh Điềm cay cú hắn, mặc dù đang trong tình
cảnh lãng mạn không nên nói những này, nhưng là, nàng chính là thích
trêu ghẹo hắn.
“Em cũng đạp anh một cước đó thôi? Điện thoại cũng đã bồi rồi, hơn nữa. . . Còn. . .” Nói đến đây, Đỗ Thiên Trạch khuôn
mặt tuấn tú nhấc lên một vòng cười tà, nhìn qua Hạ Cảnh Điềm ánh mắt
tràn ngập đắc ý không rõ.
Nàng rút lui, ngăn không được nhướng mày nói, “Còn cái gì? anh nói cho rõ đi chứ?”
Đỗ Thiên Trạch nhìn chằm chằm vào Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh
đẹp, phóng thấp giọng, mập mờ lên tiếng nói, “Còn đem cả trái tim cũng
bồi cho em, em còn muốn như thế nào nữa?”
Nhiệt lưu trong mắt lay động đến Hạ Cảnh Điềm, da thịt trắng nõn lập tức chụp lên một tầng phấn hồng, cặp môi đỏ mọng nhếch lên, âm thầm trừng mắt hắn một cái, trả
lời, “Anh bồi cho tôi, chứ tôi không đòi nha!”
“Đây cũng không
phải là vấn đề em muốn hay không, em không quan tâm, nhưng anh muốn bồi
cho em.” Đỗ Thiên Trạch trong lời nói có chút tức giận, " không muốn ",
lời này thật sự chọc người.
Hạ Cảnh Điềm xấu hổ chỉ kém chưa có
đào đất mà chui thôi, mặt đỏ rừng rực, mấy ngày liền cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng rực của Đỗ Thiên Trạch, chỉ là có chút tức giận nói, “Nói thêm gì đi nữa là tôi về đó.”
Đỗ Thiên Trạch có chút tham
lam nhìn nàng vẻ mặt đáng yêu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một vòng cười
sung sướng, “Những vấn đề này, em sớm hay muộn cũng phải đối mặt, làm gì thẹn thùng ?”
“Có tin hay không tôi thực sự về cho anh xem.” Hạ
Cảnh Điềm ánh mắt nhấp nhoáng uy hiếp, cố gắng không đếm xỉa Đỗ Thiên
Trạch, đáy lòng cũng đang rộn lên, nàng hi vọng Đỗ Thiên Trạch không cần phải nói những lời có cánh như thế này, nếu không, nàng cũng không dám
thừa nhận tâm tình thực sự đã không thể khống chế.
“Ok, không
nói, uống chút rượu a!” Đỗ Thiên Trạch cũng biết không thể ép mãi, lập
tức rót cho Hạ Cảnh Điềm ly rượu, nhưng là, đáy lòng cũng đang vui
sướng, Hạ Cảnh Điềm rõ ràng không bài xích hắn tiếp cận.
Bởi vì
đáy lòng có đoàn hỏa, Hạ Cảnh Điềm không chút do dự bưng cả ly uống mấy
ngụm, mùi rượu tinh khiết và thơm ngát chảy vào yết hầu, lại càng hỏa
thêm vốn tâm đang loạn lại một lần nữa loạn thành một đoàn.
“Chậm một chút, đừng uống quá chén .” Một bên, Đỗ Thiên Trạch cẩn thận khuyên, môi mỏng nổi lên cười.
Chỉ chốc lát sau, món ăn toàn bộ đem lên đủ rồi, Hạ Cảnh Điềm càng nhìn
càng sửng sốt bàn ăn trước mắt, trời ạ, hai người lại mười mấy món ăn?
Hơn nữa, tất nhìn rất ngon và đẹp mắt, Hạ Cảnh Điềm tuy nhiên không bài
xích, vì đây là cuộc sống của người giàu có, nhưng là, từ nhỏ là người ở một gia đình bình thường, nàng luôn đối người cuộc sống của nghèo càng
rõ, xa xỉ như thế này, làm nàng có cảm giác mình là một nàng công chúa.
Đỗ Thiên Trạch chịu khó gấp cho nàng ít rau, kẹp vào đó một khối cá, sau
đó còn vội vàng thúc giục nàng nhanh lên ăn, bởi vì Hạ Cảnh Điềm thể
chất hơi gầy, hắn thực vì sức khỏe của nàng mà suy nghĩ, Hạ Cảnh Điềm ăn thức ăn Đỗ Thiên Trạch gấp cho, nhưng trong lòng lại trống rỗng, vì vậy mà mâu thuẫn, không khí như vậy, hoàn cảnh như vậy, đàn ông như vậy, Hạ Cảnh Điềm lần đầu phát hiện, Đỗ Thiên Trạch bề ngoài bất cần đời nhưng
bên trong còn cất dấu một sự quan tâm chú ý.
Hưởng thụ sự nâng
niu của Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm ngược lại ăn mất tự nhiên , nhìn
ánh nến trước bàn chập chờn, nước đèn chảy dọc theo hai bên hình thành
những giọt xinh đẹp, thật sự xinh đẹp, nhưng mà, trong khi nàng lẳng
lặng thưởng thức ánh nến, đồng thời đối diện Đỗ Thiên trạch lại lẳng
lặng nhìn nàng, dưới ánh nến khuôn mặt mềm mại, hắc bạch phân minh, ánh mắt tinh khiết như trẻ con, thật sự là đẹp đến mê người, nếu như có
thể, hắn thật muốn hôn nàng một cái.
Hạ Cảnh Điềm ngây người,
nhưng cũng cảm giác được ánh mắt Đỗ Thiên Trạch đang làm càn đánh giá
mình, nên không dám nhìn lên, nàng có chút dồn dập lên tiếng nói, “Tôi
đi toilet.”
Nhìn qua bóng lưng Hạ Cảnh Điềm vội vàng, Đỗ Thiên
Trạch khuôn mặt tuấn tú có chút suy nghĩ , Hạ Cảnh Điềm rõ ràng còn chưa có hoàn toàn đem tâm giao cho