
ty .” Lâm Tiểu Dạ cũng xen vào nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn Đỗ Thiên Trạch, đáy lòng ẩn ẩn có chút đau nhức, bởi vì, cô biết rõ, Thiên Trạch không
thích cô, nhưng không có được anh ấy, cô cũng không cam tâm.
“Anh lấy vợ, không phải trợ lý.” Đỗ Thiên Trạch nói xong, đứng dậy đi.
Ném lại sau lưng Đỗ chủ tịch vẻ mặt kinh ngạc, Lâm Tiểu Dạ càng tức giận
đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn bóng lưng Đỗ Thiên Trạch rời đi,
muốn đuổi theo lại không thể.
Đỗ chủ tịch phất phất tay, “Tiểu Dạ, con đi xem nó, là chuyện gì xảy ra?”
Lâm Tiểu Dạ đuổi theo ra, đã trông thấy xe Đỗ Thiên Trạch chạy nhanh ra khỏi nhà hang, cô tức giận dậm chân không thôi. Đỗ Thiên Trạch đang
trong văn phòng ngồi chơi, phút chốc, một tờ báo hung hăng ném tới trên
mặt bàn, Lâm Tiểu Dạ mặt mày ngấn lệ, cắn môi gầm nhẹ nói: “Cô ấy là
ai?”
Đỗ Thiên Trạch giật mình một chút, tay cầm lấy tờ báo nhìn
xem, trên báo có nội dung nào hắn đã dự liệu, nhưng là hắn không thể
tưởng được lại nhanh như vậy, hình ảnh được chụp ở cửa công ty Kỷ thị,
hình ảnh hắn cùng với Hạ Cảnh Điềm chia tay, có hình bọn họ dắt tay nhau tiến vào nhà hàng cộng với tiêu đề bắt mắt, nói thành một quan hệ mà
hắn cũng phải nhíu mày, người tình mới của tổng giám đốc Đỗ thị?
Đỗ Thiên Trạch nhếch môi, ánh mắtnhìn trên mỗi tấm ảnh, có thể nói, tác
giả quay hình này kỹ thuật rất tốt, trông Hạ Cảnh Điềm đẹp ngất ngây.
Bị vắngg vẻ ở một bên, Lâm Tiểu Dạ hổn hển dậm chân, một tay lấy lại tờ
báo trở về, giọng điệu tràn đầy chất vấn, “Cô ta rốt cuộc là ai? Anh
cùng nó có quan hệ gì?”
“Xem xong rồi em chẳng lẽ không có đoán
ra anh cùng cô ấy có quan hệ gì sao?” Đỗ Thiên Trạch miễn cưỡng nhấc lên lông mày, ngày hôm qua Lâm Tiểu Dạ cũng dám trước mặt cha hắn nhắc
chuyện hôn sự, xem ra hắn phải nên nói cho rõ ràng.
Lâm Tiểu Dạ quái lạ, nhíu mày vội kêu lên, “Anh. . . . . . Làm sao anh có thể đối với em như vậy?”
Đỗ Thiên Trạch không đếm xỉa tới nhìn cô liếc mắt, giọng điệu có chút lạnh lùng, “Em đang ở đây chất vấn sao, mong em hiểu rõ quan hệ giữa chúng
ta cũng chẳng là gì.”
“Cái gì?” Lâm Tiểu Dạ chấn động toàn thân,
lui về phía sau mấy bước, không dám tin trừng mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch,
từ nhỏ cô được yêu chiều như à một công chúa, có khi nào bị người khác
lạnh nhạt như vậy đâu. Hơn nữa người kia lại là người cô yêu mến, cô
nheo lại mắt, chăm chú cắn môi dưới, lòng tràn đầy hận ý, toàn bộ tụ tập trên người một cô gái khác, hung hăng phẫn nộ xoay người rời đi.
Đỗ Thiên Trạch âm thầm thở dài một hơi, khuôn mặt anh tuấn khôi phục lại
sự ưu nhã vốn có, cầm qua tờ báo, lần nữa xem, nhìn gương mặt xinh xắn
của Hạ Cảnh Điềm, môi mỏng không tự chủ được giơ lên, đồng thời, trong
lòng âm thầm chờ mong , Hạ Cảnh Điềm thấy được sẽ phản ứng hứng như thế
nào?
Ở Kỷ thị tầng thứ mười bảy, Hạ Cảnh Điềm trước sau như một
chui đầu trong tư liệu, đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài một chuyến,
phút chốc, điện thoại vào lúc này vang lên, nàng một bên nhìn tư liệu,
một bên cầm lên tiếp nghe, “Alo.”
“Hôm nay có đọc báo chưa?” Đối diện, Đỗ Thiên Trạch âm thanh trong trẻo sung sướng truyền đến.
Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, có chút không hiểu, “Báo gì?”
Đỗ Thiên Trạch có chút bất đắc dĩ nhướng mi, hắn còn tưởng rằng Hạ Cảnh
Điềm nhất định sẽ rất chú ý tin tức của hắn!”Tin giải trí hôm nay, em
được quang vinh lên báo nha.”
Những lời này đem Hạ Cảnh Điềm tâm
trí mơ hồ lập tức tỉnh táo, nàng không khỏi khẽ gọi một tiếng, “A. . . . . . Lại bị chụp ảnh rồi?” Có hai lần trước, Hạ Cảnh Điềm cũng đều run
như cầy sấy, bởi vì chuyện này đối một cái cô gái bình thường mà nói,
thật khó với thừa nhận.
Đầu kia truyền đến tiếng Đỗ Thiên Trạch
ha ha cười nhẹ, “Có tất yếu phải kinh ngạc như vậy sao? Trước hết để cho em thích ứng thế giới của anh, từ nay về sau mới có thể thản nhiên đối
mặt.”
Những lời này tự dưng làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm thấy tim đập nhanh, Đỗ Thiên Trạch đã nói đến trọng điểm, xã hội thượng lưu đối với
nàng mà nói, hoàn toàn lạ lẫm, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua
sẽ đi vào nơi phức tạp đó, nghĩ xong, nàng tức giận phản bác, “Thế giới
của anh rất đặc sắc sao? Tôi mới không muốn đi thích ứng, không thèm
nghe anh nói nữa, tôi phải làm việc.”
Lại nghe đối diện Đỗ Thiên Trạch có chút phách đạo cướp lời, “Này uy , không cho phép tắt điện
thoại, em như ngươi vậy đối với anh rất không công bình, em có tám giờ
cống hiến cho đi làm, chẳng lẽ cho anh mười phút đều ngại nhiều sao?”
Hạ Cảnh Điềm có chút buồn cười mím môi nói, “Xem ra, trước khi tôi thích
ứng thế giới của anh, anh phải học được tôn trọng thế giới của tôi.”
Đỗ Thiên Trạch nhất thời bị chặn lại mọi lời nói, nhướng mày không vui,
“Em đừng đi làm, hôm nay nghỉ việc đi, tiền bồi thường hợp đồng anh giúp em trả.” “Đỗ tổng, đi làm là tự do của tôi, mời anh từ nay về sau không cần phải can thiệp.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu không khỏi nghiệm túc,
nàng không thích thiếu nợ ai, nợ Kỷ Vĩ Thần đã làm cho nàng sợ, nàng tin tưởng Đỗ Thiên Trạch sẽ cho nàng hai mươi vạn tiền bồi thường, nhưng
chủ yếu là lý trí