XtGem Forum catalog
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327520

Bình chọn: 8.5.00/10/752 lượt.

thất vọng.

Lúc này đây hắn nóng nảy, Hạ Cảnh Điềm, em rốt cuộc đi nơi nào? Đỗ Thiên Trạch không khỏi ngầm bực kêu lên Hạ Cảnh Điềm không

biết mình làm như thế nào để vượt qua giờ làm việc buổi chiều, nhìn thời gian cũng nhanh đến rồi, nàng không có lựa chọn đi trở về, đi ngang

qua hành lang thang máy, lòng của nàng vô thức căng thẳng, tuy rất muốn

tránh né những lời đồn đãi kia, nhưng, trên đường đi đều có ánh mắt phức tạp nhìn làm cho nàng có chút xám xịt, chật vật trực tiếp trở lại văn

phòng, khi bước vào cửa văn phòng, nàng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, vốn

cho là có thể buông lỏng, nhưng, khi ánh mắt chạm đến bóng dáng thon

trong văn phòng thì cả người đều ngơ ngẩn.

Đỗ Thiên Trạch

đang ngồi ở vị trí của nàng, biểu lộ nặng nề nhìn chằm chằm vào nàng, Hạ Cảnh Điềm khẽ hô một tiếng, xoay người lại muốn trốn tránh, nhưng là,

Đỗ Thiên Trạch đã bước nhanh đi đến trước mặt nàng, một tay bắt lấy tay

nàng, lời nói chất vấn nện xuống, “Chết tiệt, em đi đâu vậy? Vì cái gì

tắt máy? Vì cái gì không dám gặp anh?”

Những lời này trực tiếp

đánh trúng đáy lòng đang căm tức của Hạ Cảnh Điềm, nàng giãy dụa bỏ qua

tay hắn, dùng giọng điệu hỏng mất gầm nhẹ nói: “Anh còn dám hỏi tôi, tôi bị chuyện của anh bức điên rồi.”

Những lời này đem Đỗ Thiên

Trạch sửng sốt, hắn vẫn cho là Hạ Cảnh Điềm đi ra ngoài làm việc chưa có trở về, Hạ Cảnh Điềm tắt máy nguyên nhân là cùng ai ăn cơm đi, đương

nhiên ai kia là chỉ Kỷ Vĩ Thần, hắn tức giận cho tới trưa, đang chuẩn bị chất vấn nàng, lại không nghĩ nghe được nàng như vậy quát lên, hắn có

thể nào không kinh ngạc? Hắn cau chặt lông mày, giọng điệu trong nháy

mắt nhu hòa không ít, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Hạ Cảnh Điềm hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Cầu anh đừng tới tìm tôi là được rồi, có thể chứ?”

“Vì cái gì? Lý do?” Đỗ Thiên Trạch khiếp sợ hỏi, giọng điệu không khỏi đề cao, nói gì vậy? Hắn sao có thể không đến tìm nàng?

Hạ Cảnh Điềm biết rõ Đỗ Thiên Trạch vô tội , nhưng người lại đang hỏa lớn, đôi khi tư tưởng không thể toàn diện , nàng lắc đầu, tức giận khẽ nói:

“Bởi vì tôi không thích anh, cái này có đủ hay không?”

“Em nói

cái gì?” Đỗ Thiên Trạch quả thực không thể tin được tai mình nghe được,

hắn đáy lòng quýnh lên, tay đưa lên bờ vai của nàng, làm cho nàng có thể đối mặt mình, hắn nhíu mày kinh ngạc nói: “Hạ Cảnh Điềm, rốt cuộc

chuyện gì xảy ra? Có phải là ai cùng em nói cái gì? Nói cho anh biết?”

Đây chính là sự khuất lấp trong lòng Hạ Cảnh Điềm, giờ này nghe được Đỗ

Thiên Trạch hỏi…, sự ủy khuất lại xông lên, nước mắt nhẫn nãi tuôn ra

không kiềm nén, nàng bất chấp cái gì, tùy ý nước mắt lăn xuống, nhưng

lại quật cường hơi nhếch môi, “Đối với anh không quan hệ.”

Nhìn

Hạ Cảnh Điềm rơi xuống nước mắt, Đỗ Thiên Trạch kinh hãi thật rồi, cả

trái tim đau đớn, như vậy nàng bảo hắn như thế nào không đau lòng, hắn

bối rối không liệu, hơi có vẻ ngốc ngếch vì nàng lau đi nước mắt, ôn nhu nhỏ giọng hỏi: “Cảnh Điềm. . . . . .” Sau đó, không chút do dự đem nàng ôm chặt trong ngực.

Chạm được hoài bão rộng lớn của hắn, Hạ Cảnh Điềm cũng nhịn không được nữa, nước mắt như vỡ đê mà tuôn chảy, nàng

hận hắn, hận hắn đem thế giới của mình đảo loạn, hận hắn xuất hiện gây

cho nàng hết thảy phiền toái, hận hắn hận hắn. . . . . . Lúc này Hạ Cảnh Điềm, tâm tính như đứa trẻ, đơn thuần hận người đàn ông trước mặt này, bàn tay nhỏ bé vung nắm tay, tức giận đánh lên lồng ngực kiên cố, như

là phát tiết, như là bất mãn, càng mang theo không cam lòng.

Đỗ

Thiên Trạch chăm chú ôm lấy nàng rung động thân thể, hận không thể đem

nàng hảo hảo yêu thương thổi phòng ở lòng bàn tay, nhưng vì cái gì nàng

cái gì cũng không nói? Rốt cuộc là ai tổn thương nàng sâu sắc như vậy?

Đáy lòng tức giận cùng khó hiểu làm cho hắn muốn giết người.



lúc này, ngoài cửa phòng làm việc ngoại trừ đôi bóng dáng đang ôm nhau

đứng lặng trong văn phòng, không có ai biết Kỷ Vĩ Thần đang đứng ở ngoài cửa, cũng không người nào biết hắn là đến đây lúc nào, khi nào thì đi .

Khóc đủ, Hạ Cảnh Điềm mới hồi phục tinh thần lại, sáng suốt nhớ lại hiện

tại, nàng thân thủ đẩy ra Đỗ Thiên Trạch, khóc thút thít lên tiếng, “Anh đi đi, tôi phải làm việc.”

“Theo anh đi đi.” Đỗ Thiên Trạch một tay nắm lấy tay của nàng giữ chặt, muốn dắt nàng hướng ngoài cửa đi.

Hạ Cảnh Điềm gạt tay hắn, thấp hô: “Anh muốn làm gì?”

“Anh hiện tại muốn mang nem rời khỏi nơi này.” Đỗ Thiên Trạch phách đạo lại

kiên trì nói, Hạ Cảnh Điềm rốt cuộc bị cái gì ủy khuất, hắn nhất định

phải biết rõ ràng.

Hạ Cảnh Điềm lại càng kiên trì mở miệng, nàng lắc đầu, “Không. . . . . . Tôi sẽ không rời đi lúc này, phải đi, anh đi đi!” Nàng nghĩ thông suốt, nếu cùng Đỗ Thiên Trạch cùng một chỗ sẽ

không có kết quả, cho dù hôm nay cô gái kia không có uy hiếp mình, nhưng chính mình đối với hắn cũng không có ôm cái gì ảo tưởng.

“Em. . . . . .” Đỗ Thiên Trạch bất đắc dĩ trừng mắt, tính tình Hạ Cảnh Điềm hắn

không phải không tinh tường, nghĩ xong, hắn vặn lông mày nói: “Nếu như

anh làm cho Kỷ thị đuổi việc em, em có phải sẽ nguyện ý theo anh đi