
T
thị Lâm Lâm sắp kết hôn, hơn nữa nàng còn đăng trên diễn đàn tin tức
tìm kiếm Hạ Cảnh Điềm. Hạ Cảnh Điềm lúc này mới phát hiện mình thật
không có lương tâm, thay đổi số điện thoại lại không có nói cho cô bạn
biết, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian gọi một cú điện thoại
qua.
Đầu kia truyền đến tiếng Lâm Lâm hưng phấn vui vẻ, hai người đại hàn huyên một phen, nói đến những biến hóa thay đổi trong vòng nửa
năm. Lâm Lâm là một người nói rất nhiều, nửa giờ trôi qua, còn chưa nói
xong, Hạ Cảnh Điềm vừa trò chuyện, vừa cầm túi xách đi ra văn phòng.
Cuối cùng, Lâm Lâm nhắc đến Lý Lan, cái tên đã từng làm nàng thương tổn hết
một thời gian, nghe nói cô ấy đã đi làm ở một xí nghiệp nổi tiếng, hơn
nữa đối với Hạ Cảnh Điềm còn rất có lỗi, lần này Lâm Lâm kết hôn cũng
mời Lý Lan, Lâm Lâm cũng hi vọng Hạ Cảnh Điềm có thể trở về tham gia hôn lễ của mình. Hạ Cảnh Điềm nghe được Lý Lan cũng sẽ tham gia, không khỏi có chút do dự, cũng không phải nàng còn giận , mà là nàng thật sự không biết nên như thế nào đối mặt người này, phải biết rằng. Cảm tình làm
cho người ta thương tổn sâu sắc nhất, có người có lẽ cả đời cũng không
thể quên được, tuy nhiên chuyện này qua nửa năm rồi, mà Ngô Viễn Khang
cũng đã từ trong nội tâm Hạ Cảnh Điềm biến mất lâu rồi, nhưng ít ra Hạ
Cảnh Điềm tạm thời quên không được.
Vừa trò chuyện vừa đi ra Kỷ
thị, Hạ Cảnh Điềm còn không muốn gọi taxi về nhà, cứ đi dọc theo vỉa hè
đi bộ về. Lâm Lâm vừa nói về chồng sắp cưới, vừa hi hi ha ha, làm Hạ
Cảnh Điềm tâm tình cũng vui vẻ theo không ít. Cuối cùng, Hạ Cảnh Điềm
đột nhiên nghe được một tiếng, điện thoại đã tắt máy, nàng sững sờ, cầm
lấy điện thoại xem xét, nguyên lai là hết tiền, bĩu môi tiếp tục đi lên
phía trước.
Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng kèn xe thình lình
dọa nàng nhảy dựng, còn tưởng rằng mình đi lấn đường, quay đầu lại phát
hiện xe Kỷ Vĩ Thần dừng ở phía sau mình, lúc này đang chậm rãi trượt đến trước mặt của nàng. Nàng nhíu mày, nhớ tới hôm nay hắn từ chối mình,
trong lòng cũng có chút mất hứng.
“Một mình chuẩn bị đi đâu?” Trong xe Kỷ Vĩ Thần lên tiếng hỏi, thanh âm hơi có vẻ hiếu kỳ.
“Tan việc, đương nhiên là về nhà.” Hạ Cảnh Điềm bình tĩnh lên tiếng, không rõ Kỷ Vĩ Thần tại sao phải ở phía sau xuất hiện.
“Cùng tôi ăn một bữa cơm, như thế nào?” Lần đầu tiên , trong xe Kỷ Vĩ Thần
lên tiếng mời, Hạ Cảnh Điềm quả thực không thể tin được tai mình.
Hạ Cảnh Điềm nhướng nhướng mày, đáy lòng có chút không phục, dựa vào cái
gì anh mời, tôi liền phải đi? Nghĩ xong, nàng lên tiếng nói: “Thật không tiện, tôi hiện có việc.”
“Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện về
việc ứng tuyển vị trí mới của cô?” Kỷ Vĩ Thần thanh âm bay tới, ánh mắt
có chút cười thản nhiên.
Hạ Cảnh Điềm hơi mở mắt, vốn nghĩ kiên
trì thêm, nhưng điều kiện hấp dẫn trước mắt, nàng sao không thể không
cúi đầu, nàng nhíu nhíu mày: “Ngài đáp ứng rồi?”
“Chẳng lẽ cô nghĩ ở tại ven đường nói?” Kỷ Vĩ Thần giọng điệu không cao hứng.
Hạ Cảnh Điềm khẽ giật mình, do dự một chút, cắn môi rồi ngồi vào trong xe
của hắn, xe vững vàng chạy trên đường lớn. Hạ Cảnh Điềm vụng trộm liếc
mắt vài lần Kỷ Vĩ Thần đang tập trung lái xe, đột nhiên nhớ tới chuyện
tối ngày hôm qua, nàng hay là rất lịch sự nói một câu: “Tối hôm qua cám
ơn ngài.”
“Không cần.” Kỷ Vĩ Thần kéo môi nhàn nhạt ứng một câu, thần sắc không cao hứng như vậy.
“Về phần tôi muốn ứng tuyển, tôi hi vọng Kỷ tổng có thể đáp ứng, bởi vì tôi xác thực rất muốn đổi hoàn cảnh công tác.” Hạ Cảnh Điềm khẩn cầu nói.
“Như thế nào? Ở chỗ này của tôi làm việc ủy khuất cô?” Kỷ Vĩ Thần không vui ném ra một câu.
“Không phải, bởi vì năng lực tôi không đủ.” Hạ Cảnh Điềm cứng ngắc lấy một cái lý do đi ra.
“Tôi không thích lý do qua loa tắc trách.” Kỷ Vĩ Thần cực độ không vui lên
tiếng, Hạ Cảnh Điềm một chút tâm tư kia hắn đương nhiên liếc là có thể
nhìn ra.
Hạ Cảnh Điềm sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức có chút không được tự nhiên, cái miệng thốt ra chính là: “Thực xin lỗi.”
“Tôi điều cô đi bên kia, công tác chức vị thực sự không phải như trong thư
đăng tuyển mà cô đọc, người cô lệ thuộc trực tiếp – thủ trưởng là tôi.”
Trầm tĩnh trong xe, đột nhiên Kỷ Vĩ Thần nói đến.
Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, cái gì? Làm trợ lý của hắn?
Ngay khi Hạ Cảnh Điềm còn cảm giác giật mình thì Kỷ Vĩ Thần lại kéo kéo môi
mỏng: “Cô cũng có thể không đi, bởi vì tôi là người an bài chuyện tuyển
người.”
Hạ Cảnh Điềm cho là hắn muốn đổi ý, tranh thủ thời gian
lắc đầu lên tiếng nói: “Không phải, tôi muốn đi, nhưng làm trợ lý cho
ngài, tôi sợ không thể ứng phó.”
“Chuyện của cô rất đơn giản,
cùng với công việc ở đây tính chất là giống nhau, làm tư liệu rõ ràng
chi tiết cho tôi là được.” Kỷ Vĩ Thần vừa nói xong, xe của hắn cũng vững vàng dừng ở một nhà hàng sang trọng, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút,
chính là muốn nói cái gì, chỉ thấy hắn đẩy cửa xuống xe, nàng chỉ phải
đi theo xuống xe, ngẩng đầu nhìn một cái nhà hàng, nàng ngơ ngác một
chút.
Đi theo hắn vào những nhà hang hoa lệ xa xỉ này, Hạ Cảnh Điềm thầm nuốt nuốt nước