
ở trong lòng ? Lúc này, vừa vặn nghe thấy điện thoại trên bàn vang lên, cô tiếp nhận, xác thực
là trợ lý Dư Thanh, Lâm Tiểu Dạ vừa nghe đến Đỗ Thiên Trạch muốn đi
Paris, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng rọi, cô lập tức làm cho Dư Thanh
đặt thêm vé máy bay, để điện thoại xuống, vui rạo rực bước ra.
Hừ, nên biết rằng, đi Paris chính là cô cùng Đỗ lão gia lên kế hoạch a! Đây là cơ hội Đỗ lão gia cho hai người bọn họ gần gũi hơn, Lâm Tiểu Dạ thở
dài một tiếng thỏa mãn, cuối cùng có thể rời đi cái chỗ này.
Thời gian gần mười giờ tối, Hạ Cảnh Điềm thu thập xong các đồ dung cá nhân,
bởi vì lúc trên bàn cơm Kỷ Vĩ Thần bảo Hạ Cảnh Điềm ngày mai đi công ty
từ chức, sau đó buổi chiều ngày mai trực tiếp đi tới nơi ở mới, làm cho
Hạ Cảnh Điềm không rõ chính là tại sao phải trước từ chức ? Đây chỉ là
chuyển đổi vị trí, nàng trực tiếp đem hồ sơ qua là được rồi?
Khi
Hạ Cảnh Điềm ở dưới lầu, một chiếc xe màu đỏ Ferrari lẳng lặng ngừng
lại, trên xe Đỗ Thiên Trạch nhìn qua lầu ba, nhìn đèn vẫn sáng, khuôn
mặt tuấn tú hiện lên một tia cười yếu ớt, đáy lòng lại hiếu kỳ nghĩ, lúc này nàng trên lầu đang làm cái gì? Trong nháy mắt, hắn rất muốn chạy
lên tận mắt nhìn, tuy nhiên nó có một cổ ý niệm ngăn lại hắn, chờ một
tháng sau từ Paris trở về, sẽ tìm nàng!
Hạ Cảnh Điềm tồn tại, làm cho hắn cảm giác mình đã trưởng thành không ít, chưa bao giờ biết tâm
tư mình sẽ rộng rãi như vậy. Hạ Cảnh Điềm làm tình nhân của Kỷ Vĩ Thần,
hắn có thể không so đo, phản bội hắn, hắn tuy nhiên tức giận, nhưng tức
giận qua đi, hắn y nguyên phát hiện tình yêu dành cho nàng vẫn không
giảm đi, ngược lại thông qua chuyện này, làm cho hắn chuẩn xác nhận
rõ lòng của mình, thế giới phụ nữ nhiều như sao, so với nàng xinh đẹp
hơn cũng có, so với nàng cao quý hơn cũng có, nhưng chỉ Hạ Cảnh Điềm là
độc nhất vô nhị, thế giới này không có người thứ hai có thể gây cho hắn
cảm giác rung động.
Một mực ngừng lại một giờ đồng hồ, chỉ là
ngẩng đầu nhìn qua phiến cửa sổ mà ngẩn người, sự tình gì cũng không có
làm, cuối cùng khi Hạ Cảnh Điềm tắt đèn đóng cửa, hắn mới lái xe rời
đi. Mà trên lầu, Hạ Cảnh Điềm nằm ở trên giường vừa định chìm vào giấc
ngủ, một tiếng xe làm cho nàng trong lòng khẽ giật mình, nàng từ đầu
giường bò lên, xốc lên bức màn hướng dưới lầu nhìn một cái, chỉ thấy
trong bóng đêm, một chiếc xe rời đi, nàng vô ý thức thở dài, có một
giây, nàng còn tưởng rằng là Đỗ Thiên Trạch đến đây.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Cảnh Điềm sẽ làm thủ tục từ chức, sau đó lại dùng phương thức
nhận phỏng vấn một lần nữa làm hồ sơ ứng tuyển, hảo hảo cùng Ngô Kiệt và hai vị hảo hữu chào hỏi. Buổi trưa, Hạ Cảnh Điềm an vị trên xe công ty, đi tới khu đô thị mới, nói xa thì không xa, nói gần thì không gần,
đường xe đi muốn hai giờ. Đối với tổng bộ, văn phòng mới có vẻ yên tĩnh
nhiều hơn, khu nhà của nhân viên đều là mới xây, hơn nữa hơn bốn mươi
tầng nhìn rất hoành tráng.
Phòng làm việc của Hạ Cảnh Điềm tại
lầu 19, nơi này là phòng Tổng giám đốc, cũng là phòng làm việc của nàng. Đương khi Hạ Cảnh Điềm ôm một đống tư liệu đi tới thì nhìn thấy phòng
làm việc rộng rãi đến dọa người, ánh mắt lơ đãng xẹt qua vị trí kia,
trong lòng sợ hãi, có chút như nằm mơ, không thể tưởng được nàng lại
cùng Kỷ Vĩ Thần làm chung một văn phòng.
Tại khu này tuy nói là
mới nhưng kỳ thật đã cho vào hoạt động gần một năm, trong lúc này nhân
viên đã có trên trăm người, chia thành bảy tám ngành. Đối với Hạ Cảnh
Điềm mới đến đều tỏ vẻ hoan nghênh, chỉ là họ có chút kinh ngạc, tưởng
rằng trợ lý mới tới của tổng giám đốc nhất định là một người khôn khéo
giỏi giang, nhưng thấy Hạ Cảnh Điềm còn trẻ như vậy, hơn nữa rất dễ thân cận, cùng một nhân vật lợi hại nhiều kinh nghiệm như họ tưởng tượng
thật khác xa, mà càng chủ yếu chính là, Hạ Cảnh Điềm cũng là một mỹ nữ.
Đi vào làm việc hơn một năm, Hạ Cảnh Điềm tướng mạo không thay đổi, y
nguyên thanh thuần tú lệ, nhưng trên người có thêm một sự trưởng thành,
khí tức thuộc về thành phần tri thức, tự tin.
Bởi vì Hạ Cảnh Điềm chức vị cao nên có chỗ ở riêng, điểm này, rất tốt để giải quyết vấn đề
nhà ở của nàng. Hơn nữa gian phòng tối thiểu là hơn trăm thước vuông, có phòng bếp riêng và gia dụng thiết bị, điểm này, thật là làm cho Hạ Cảnh Điềm không thể không cảm thán, làm trợ lý của Kỷ Vĩ Thần ưu đãi thật
đúng là không ít.
Chỗ ở của Hạ Cảnh Điềm cách nơi ở sinh hoạt của công ty không xa, chỉ có hơn 10 phút lộ trình, Hạ Cảnh Điềm dễ dàng đi
qua lại giữa hai bên. Ở khu đô thị mới buôn bán cũng đã phát triển cực
kỳ phồn hoa, có siêu thị lớn cùng nhiều nơi vui chơi, buổi tối, nàng
thường mua đồ về nấu ăn.
Ngày hôm sau, Hạ Cảnh Điềm đúng giờ đi
vào văn phòng, vào cửa trong chớp mắt, đã nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần – bóng
dáng vĩ ngạn đứng ở phía trước cửa sổ. Nàng sững sờ, có chút không biết
làm sao, Kỷ Vĩ Thần nghiêng đầu nhìn nàng, “Đã quen chỗ chưa?”
“Rất tốt.” Hạ Cảnh Điềm mím môi đáp.
“Pha cho tôi một ly cà phê.” Kỷ Vĩ Thần lên tiếng yêu cầu, sau đó dáng người lười biếng ngồi dựa trên ghế sô pha. Hạ Cảnh Điềm gật đầu, bướ