
iết, bên trong thì lại là một con điếm.”
Hạ Cảnh Điềm không khỏi dựng thẳng lỗ
tai, bởi vì là người mới, đối với tin tức trong văn phòng nàng cực kỳ
thiếu thồn tin, hơn nữa muốn sinh tồn, đầu tiên phải hiểu được cách quan sát sắc mặt người khác.
Ở bồn rửa mặt tiếng một cô gái hừ nhẹ,
khinh miệt cười, “Người đứng đắn thường chết sớm là không thể nghi ngờ,
người không biết xấu hổ rất được trời thương, sống dai và tốt nhỉ? Tôi
không hiểu, tổng giám làm sao có thể vừa ý cô ta như vậy, hay là ăn chơi quá lâu, nay sửa đổi rồi?”
Cách buồng vệ sinh của Hạ Cảnh Điềm
vang lên tiếng xả nước kèm theo âm thanh, “Thời buổi này, chỉ cần cô gái nào có chút tư sắc, chủ động yêu thương nhung nhớ, người đàn ông nào
còn cự tuyệt được? Chồng cô không phải là một ví dụ điển hình sao?”
Âm thanh khó chịu nhưng dường như nhẹ giọng hô một câu, “Chị Từ. . .”
Được xưng là chị Từ liền đổi giọng, “Được được được, tôi không nói chồng cô là được!”
Có tiếng mở ra của hộp hóa trang, hai cô gái bên ngoài bắt đầu chăm chút
lại lớp trang điểm, Hạ Cảnh Điềm tránh trong buồng vệ sinh cũng có chút
tò mò, nghe hết lâu như vậy, cũng không có nghe ra là bọn họ đang nói cô gái vô địch tiện nhân kia là ai, nàng vừa muốn đi ra ngoài cùng bọn họ
chuyện phiếm vài câu, thuận tiện giao lưu thêm với mọi người, nhưng lại
nghe chị Từ gì đó lên tiếng lần nữa, “Cô biết không? Cô gái này thật
đúng là không đơn giản, muốn nói cô ta cùng tổng giám không có liên
quan, ai sẽ tin tưởng chứ! Tối hôm qua có đồng sự nói trông thấy cô ta
trong phòng làm việc chờ tổng giám đến 11 giờ, không chừng tối hôm qua
đã qua đêm ở nhà tổng giám.”
“A! Cái này khó trách cô ta buổi
sáng hôm nay cùng tổng giám đốc đồng thời xuất hiện rồi, thật là vô sỉ
mặt dày, một tổng giám còn không đủ nịnh bợ, thậm chí ngay cả tổng giám
đốc cũng muốn, tôi chờ xem kết quả, cô ta sẽ thảm như thế nào.”
“Cô khoan hãy nói, lần này tổng giám đột nhiên xuất ngoại, hoàn toàn không
phải đi nói chuyện làm ăn, nghe nói bạn gái người mẫu của anh ta ở Mĩ,
tối hôm qua được giải thưởng mới, tổng giám nhất định là đi chúc mừng cô ấy.”
“Phải không? Chính là người mẫu Anne ! Tôi đã xem qua một
lần trên báo, thật đúng là giống yêu tinh, cặp mắt thật câu hồn, không
đem tổng giám chết mê mới là lạ.”
“Cũng không phải? tôi muốn nói
là! Cô Anne mới là bạn gái danh chính ngôn thuận của tổng giám, Hạ Cảnh
Điềm này chỉ là cỏ bên đường thôi, cùng lắm chỉ đổi được chức trợ lý,
loại như vậy, trời sinh là bị tình phụ, thật đáng đời, quạ làm sao có
thể xứng với Phượng Hoàng ?”
“Cô nói xem Lưu trợ lý trước kia tuy quy cũ cứng nhắc! Nhưng làm việc cần cù và thật thà, cũng không chậm
trễ, cô nói tại sao phải đột nhiên xa thải chị ấy? Tôi thấy là tổng giám bị tiểu hồ ly này mê hoặc, chỉ mới là một co gái mới lớn! Thật sự là
không bỏ qua bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lợi hại lắm nha!”
“Xuỵt. . . Nói chuyện đừng lớn tiếng như vậy, chú ý tai vách mạch rừng, tổng
giám đốc ghét nhất người khác trong phòng làm việc nói chuyện riêng.”
Nói xong, tiếng giày cao gót lần nữa vang lên rồi biến mất trong toilet. Lúc này, cửa được đẩy ra, Hạ Cảnh Điềm mặt thất thần bước ra ngoài, vừa rồi, thời khắc đó,
những câu nói đó quả thực như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân
nàng, trong lòng ngực phảng phất như có nắm lửa đang thiêu đốt, nàng như thế nào cũng không ngờ được, tiện nhân trong miệng bọn họ chính là
mình, hơn nữa, càng khó tin chính là đoàn người ở đây, trong nội tâm
cũng chỉ có thể nghĩ được như thế, kinh ngạc, bi phẫn, ngạc nhiên cùng
sợ sệt, đáy lòng nàng như ngũ vị pha trộn, nói không nên lời.
Ngạc nhiên đứng ở trước gương, nhìn trong kính khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cắn chặc môi dưới, nàng chỉ cảm thấy tai mặt đều đỏ như táo, tay vọt
tới mãnh liệt lấy nước dội vào mặt, nàng hiện tại mới chính thức hiểu
được cái gì gọi là “Lời nói đáng sợ” không sai, tối hôm qua là nàng đợi
tổng giám, có thể hoàn toàn là bởi vì mình là người mới, cái gì cũng
không hiểu, chỉ có thể làm đứa ngốc, còn có, buổi sáng hôm nay nàng là
bởi vì sợ muộn mới có thể đi thang máy chuyên dụng, lại không nghĩ sẽ
khoe khoang mình như thế nào, thành lời hồ ly trong lời của người khác,
hơn nữa, nàng căn bản không biết người đi cùng thang máy với nàng là
tổng giám đốc của Kỷ thị, những chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm.
Hạ Cảnh Điềm có cảm giác muốn khóc, đáy lòng ủy khuất lan tràn, thậm chí
cũng đã có ý niệm muốn chết trong đầu, cái này gọi là đạo lý gì đây,
việc tốt lại bị vặn vẹo thành như vậy.
Trên đường đi về văn
phòng, Hạ Cảnh Điềm một bên dùng ống tay áo che đi ánh mắt soi mói của
người khác, một bên mặt mày xám xịt chạy vào văn phòng tổng giám, không
có kinh nghiệm xã hội như nàng, làm sao có thể chịu nổi đả kích như vậy, nàng có thể chịu được người khác nói nàng bất tài, nhưng không thể chà
đạp nhân cách của nàng như thế, mới ra cửa trường nàng cũng chỉ còn điểm tự tôn này, bây giờ, nàng hận không tìm được một cái lổ để chui xuống,
vĩnh viễn không cần phải đi ra gặp người.
Công việc tốt vốn nên
tiề