Teya Salat
Do Kí Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Kí Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323760

Bình chọn: 8.5.00/10/376 lượt.

hoàng thượng đã mỉm cười lờ đi, một lần nữa bước lên thềm ngọc, xua tay ý bảo chúng ta đứng lên: “Tất cả đứng lên đi, quỳ làm gì, chỉ vì một bức văn tự nho nhỏ mà căng thẳng như vậy, nếu truyền ra ngoài còn không trở thành chuyện cười cho bá quan văn võ hay sao.”Hoàng thượng mỉm cười sâu xa, khẽ gật đầu, sau đó tầm mắt dời đi, liền có thái giám khom người bước đến thu dọn quyển trục bị hoàng thượng ném trên mặt đất, sau đó im lặng lui ra ngoài.Ta hạ xuống đôi mi, hiểu rõ hoàng thượng muốn đem việc này cho qua, mà bức văn tự kia hơn phân nửa là không tiếp tục được lưu giữ.Nhưng mà, dù huỷ đi bức văn tự kia, nhưng vẫn không huỷ được sự nghi kỵ trong lòng.Hiện giờ, nét mặt của hoàng thượng càng thờ ơ tránh né, càng thể hiện rõ sự nghi kỵ của ông ta đối với thái tử.Đang nghĩ ngợi liền nghe thấy giọng nói hoàng thượng lần nữa vang lên: “Ầm ĩ lâu như vậy, trẫm cũng đã mệt mỏi, buổi tối còn có Lễ Chúc Mừng, trước tiên các ngươi cứ đến ngự hoa viên đi dạo, nếu mệt thì đến Lưỡng Nghi điện nghỉ ngơi, không cần phải xuất cung phiền phức, cũng không cần ở bên trẫm.”Nam Thừa Diệu đáp một tiếng “Vâng”, Khánh phi nương nương lập tức mỉm cười tiến đến dìu hoàng thượng: “Bệ hạ, thần thiếp đưa người về Khánh Dương cung nghỉ ngơi một chút, người thấy thế nào? Thần thiếp đã căn dặn Bảo Yến hầm tổ yến từ sáng sớm, người nên uống một chút để thông giọng, được không?”Hoàng thượng gật đầu, cười nhẹ với Khánh quý phi rồi cùng bước ra Tuyên Chính điện, ta cùng Nam Thừa Diệu, Triệu Mạc và Âu Dương Hiến đi theo cung tiễn.Mãi cho đến khi ngự giá của thiên tử biến mất sau ngự hoa viên, không thể tiếp tục nhìn thấy, lúc này Triệu Mạc mới nhìn ngó xung quanh, chắc rằng không có một ai, mới thở ra một hơi, cười nói rất nhẹ: “Điện hạ, ngày sau nếu người không thể kế thừa ngôi vua, e rằng thần có mấy cái đầu cũng không giữ được.”Âu Dương Hiến lấy khuỷu tay đẩy Triệu Mạc một cái, nói nhỏ: “Còn đang trong cung, nói chuyện nên cẩn thận một chút, bất quá vừa rồi ngươi đúng là . . .”Vừa nói vừa buồn cười.Sắc mặt Triệu Mạc cứng đờ, tuy là thẹn quá hoá giận, nhưng vẫn chú ý hạ giọng không để người bên ngoài nghe thấy; “Ngươi còn cười, sớm biết quỳ xuống đất mất mặt như vậy, ta để cho ngươi làm!”Âu Dương Hiến cười to thành tiếng, mà ta cho dù trong lòng có hơi nặng nề, cũng khó tránh bị bọn họ trêu cười.Lơ đãng đảo mắt, liền chạm phải đôi mắt thâm trầm như đêm của Nam Thừa Diệu, hắn không để ý đến sự vui đùa của Triệu Mạc và Âu Dương Hiến, chỉ là nhìn ta thật sâu, qua một lúc lâu mới yên lặng thở dài: “Vẫn là khiến nàng bị liên luỵ.”Ta mỉm cười, giọng nói nhẹ nhõm: “Điện hạ không phải đã nói, nếu gả vào Tam vương phủ, cũng đừng nghĩ đến chuyện bàng quan đứng ngoài hay sao?”Hắn không hề cười, vẫn nhìn ta như trước, lẳng lặng lên tiếng: “Không hối hận sao?”Trong đầu của ta, bỗng nhiên nhớ đến cái nhìn cuối cùng của hoàng thượng trước khi rời đi, tuy rằng trên nét mặt là nụ cười như trong ánh mắt lại tối tăm khó hiểu.Không phải là ta không biết, hành động hôm nay, có lẽ sẽ vô tình để lộ việc ta cố ý khiêm tốn nhẫn nhịn, e rằng nó sẽ khiến hoàng thượng ngờ vực băn khoăn đối với ta và đối với cả Mộ Dung gia, sợ rằng ta sẽ đem bản thân cùng cả gia tộc đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng mà —-Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm thâm trầm kia, chậm rãi lắc đầu, giọng nói rất nhẹ nhưng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Chuyện ngày hôm nau, không phải là những hành động mà một nữ nhân của Mộ Dung gia nên có, thế nhưng, đó là điều mà Tam vương phi Nam Triều và một người thê tử phải làm. Cho nên, Thanh nhi cũng không hối hận.” “Mỹ nhân hiến trà: Quân sơn ngân châm, Sư phong Long Tĩnh —-kiền quả tứ phẩm *kiền: quẻ càn tượng trưng cho trời*: nãi hương hạnh nhân *nãi hương: hương sữa*, băng đường hạch đào *băng đường: đường phèn*, bạch ngọc đào nhân, tô tạc yêu quả *quả điều chiên giòn* —mứt quả tứ phẩm: mật ong anh đào, hoa trản kết tử *kết tử: quả cam*, kim ti mật tảo *mật tảo: mứt táo*, mật nhưỡng long nhãn *long nhãn ướp mật*——-Bánh ngọt tứ phẩm: nhu mễ lương cao *bánh bột nếp*, thuý ngọc đâu cao *bánh đậu xanh*, uyên ương quyển, gia tử trản *gia tử: trái dừa*——Tương thái tứ phẩm *tương thái: dưa muối*: Tử hương kiền, tuyết lý hống *dưa cải ướp tuyết*, quế hoa lạt tương giới, điềm toan nhũ qua *dưa chuột chua ngọt* ——” *Mấy món ăn này cho ta xin nhá, chả bit chúng là cái gì cả, tương đối thôi he >.<*Giữa tiếng báo danh các món ăn của thái giám tổng quản ngự thiện phòng, ta và Nam Thừa Diệu chậm rãi đi vào Thanh Hoà điện, dáng vẻ đoan trang, bên môi là nụ cười dịu dàng hoàn hảo, không chút sai sót.Nhưng mà trong lòng, vẫn không thể xoá đi sự nặng nề ảm đạm.Ta mãi cũng không thể quên, khi ở Tuyên Chính điện, hoàng thượng trước khi rời đi đã nhìn ta thế nào, nó ẩn chứa một chút gì đó tối tăm không nói nên lời, lại sâu xa khó hiểu.Tuy là ta không hối hận vì những gì mình đã làm, nhưng mà thật sâu trong lòng, cũng cảm thấy có vài phần bất an, ta biết lời nói và hành động của mình hiển nhiên đã gieo vào trong lòng hoàng thượng sự nghi kị với Mộ Dung gia, chỉ là không biết,