The Soda Pop
Do Kí Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Kí Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324705

Bình chọn: 7.00/10/470 lượt.

của nàng có phần hoảng loạn luống cuống, bởi vì có quá nhiều chuyện không thể lý giải mà lại phải cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Chỉ là, chỉ là vị Tang cô nương kia sao lại biết những việc này, chuyện này ngoại trừ em và tiểu thư cũng không có người nào biết! Mà dáng vẻ của nàng sao lại giống tiểu thư như vậy, vì sao lại như vậy . . .”

Vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy, ta cũng rất muốn biết.

Thật ra lúc ban đầu ta cũng không tin, nhưng vì vẻ bi thương tuyệt vọng trong đáy mắt của Tang Mộ Khanh quá mức chân thật, mà phản ứng của Sơ Ảnh cũng không hề giả dối, cho nên hiện giờ, mặc dù ta vẫn còn nghi hoặc, nhưng lại hiểu rõ, chuyện này thật sự không đơn giản.

Suốt cả đêm, ta ngủ không yên giấc, đến khi trời đã hửng sáng ta mới mơ màng ngủ một lúc, sau khi tỉnh lại, giờ Thìn đã qua hơn phân nửa, Sơ Ảnh bước đến giúp ta rửa mặt chải đầu, ta ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng: “Để Họa Ý làm được rồi, em cải trang một chút, đến Vong Ưu quán mời Tang cô nương đến Vương phủ một chuyến.”

Không phải là ta không biết làm như vậy là không phù hợp, nhưng chỉ vì ta không muốn trốn tránh vấn đề, càng không muốn tiếp tục sống một cuộc sống không rõ ràng như vậy, nếu đã suy nghĩ cả đêm mà vẫn không tìm ra được manh mối để lý giải mọi chuyện, vậy, ta chỉ có thể mời người rõ ràng chân tướng nhất đến đây tìm lời giải.

Còn về phần những lời nàng nói có phải là sự thật hay không, ta nghĩ, chỉ sau khi nghe qua mới có thể đánh giá.

Cho nên, dù là không phù hợp thì ta cũng muốn gặp nàng, cho dù nàng không chịu đến thì ta sẽ tự mình đến Vong Ưu quán, ta đã muốn là sẽ làm.

Sơ Ảnh ngẩn người, nhưng vẫn cắn môi gật đầu rời đi, đi được vài bước lại quay đầu: “Tiểu thư, đời này Sơ Ảnh chỉ có một tiểu thư là người!”

Trong lòng ấm áp còn chưa kịp nói gì, nàng đã cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài.

Họa Ý đi đến giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, ngay sau đó bữa sáng được bưng đến, ta vừa mới ngồi xuống, liền có tiểu nha hoàn tiến vào thông báo: “Bẩm Vương phi, Tần tổng quản bảo nô tỳ đến thông báo, Thuần tiên sinh đang ở tiền điện, chờ thỉnh mạch cho Vương phi.”

Họa Ý ngạc nhiên nói: “Không phải hôm qua mới thỉnh mạch sao, tại sao sáng sớm hôm nay lại tới?”

Tiểu nha hoàn kia liền đáp: “Tần tổng quản cũng có hỏi qua, Thuần tiên sinh nói, ngày hôm qua khi bắt mạch phát hiện mạch tượng của Vương phi có điểm khác thường, cho nên sáng sớm hôm nay lại tới, Tam điện hạ đã vào cung lo chính sự, Tần tổng quản cũng không dám trì hoãn, nên bảo nô tỳ đến mời Vương phi.”

Họa Ý hoảng sợ, vội vàng nói: “Vương phi ăn chút gì rồi chúng ta liền đi qua.”

Ta đoán được trong lời nói của hắn có hơn phân nửa là mượn cớ, nên trong lòng cũng không quá khẩn trương, chỉ hỏi: “Tang cô nương có đến không?”

Hiển nhiên là tiểu nha hoàn kia không ngờ ta sẽ hỏi như vậy, sững sờ lắc đầu.

Ta cũng không nói thêm gì, dù là không muốn ăn uống, nhưng vì nghĩ cho đứa bé trong bụng nên vẫn ăn một ít, sau đó dẫn theo Họa Ý đến tiền điện.

Đến cửa điện, liền nhìn thấy Thuần Du Ý một thân hắc y, rét lạnh đưa lưng về phía ta, hắn đã nghe thấy thông báo cùng tiếng bước chân nhưng vẫn không hề nhúc nhích, chỉ chậm rãi lên tiếng: “Thời gian ta bắt mạch, những người khác đều lui ra ngoài.”

“Việc này . . .” Tần An có hơi khó xử.

Thuần Du Ý vẫn không hề cử động như trước, lạnh lùng nói: “Chủ tử của ngươi còn kiêng dè tính khí của ta, ngươi không sợ ta lỡ tay không giữ được đứa bé trong bụng Vương phi hay sao?”

Tần An còn muốn nói gì đó, ta khẽ lắc đầu với ông ta.

Vì thế Tần An liền hạ ánh mắt, vững vàng cung kính đáp: “Lão nô canh giữ ở bên ngoài, Vương phi và Thuần tiên sinh có gì phân phó cứ lên tiếng.”

Ta hiểu được ý tứ trong lời nói của ông, cách một tầng khăn che mặt khẽ mỉm cười gật đầu.

Đợi khi cửa phòng đóng lại, Thuần Du Ý mới chậm rãi quay đầu, nhìn ta lạnh lùng cười: “Sao Vương phi không đứng gần một chút, ngươi chỉ cần hét lên một tiếng, liền có một đám cẩu nô tài xông tới cứu, nhưng những lời Thuần mỗ sắp nói ra đây còn không muốn để kẻ khác nghe thấy!”

Đáy mắt của hắn không thể giấu được vẻ bi thương như điên như dại, giọng nói cũng mang theo hận ý làm ta không khỏi ngẩn người, không thể tiến lên, nhưng cũng cố ép chính mình không được lùi bước, tuy nhiên những nghi hoặc trong lòng cùng với cảm giác đề phòng lại càng lúc càng quá mức.

Hắn lạnh lùng cười mỉa: “Ngươi sợ cái gì, ta đã đồng ý với nàng, tuyệt đối không động đến ngươi, ngược lại, ta còn phải bảo vệ một đám mặt người dạ thú các ngươi tiếp tục sống tốt, thiên thu muôn đời!”

“Hôm nay Thuần tiên sinh đến tìm ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Ta nhìn hắn lẳng lặng lên tiếng.

Hắn nhìn vào dung nhan của ta dưới khăn che mặt, bỗng nhiên có một chút thất thần, ngay lập tức càng chìm sâu vào trong đau xót, nước mắt bất chợt rơi xuống, nhìn thẳng vào ta, thì thào lên tiếng, giống như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy phương hướng, chỉ có bốn chữ nhưng lại bi thương tuyệt vọng cô đơn vô hạn . . .

“Khanh nhi đã chết . . .”

” . . . Nàng không giống với bất kỳ một nữ nhân nào ta đã từng gặp qua, nàng xi