
cùng cũng không may mắn thoát khỏi tai hoạ, nàng chỉ sống được ba ngày, sau mạng táng nơi vách núi. Mà người
mang binh tiêu diệu tàn dư, bức công chúa nhảy xuống vực sâu, không ai
khác chính là Tam điện hạ.”
Ta trầm mặc thật lâu, đáy lòng không phải không có một tia xúc động, dù sao từ nay về sau, người này chính là bạn đời của ta.
Mẫu thân nhìn ta thật lâu, mới mở miệng, ngay cả khi đã kiềm chế cực điểm
nhưng trong giọng nói cũng mang vài phần thương tiếc áy náy: “Có lẽ cũng bởi vì như thế, Tam điện hạ mới thay đổi tính tình, suốt ngày lấy đàn
sáo rượu ngon làm vui.”
Ta khẽ cười, không nói gì, chỉ là đang
nghĩ, không biết có phải hay không là vì nguyên nhân này, mới khiến cho
muội muội làm ra hành động đào hôn này.
Mẫu thân hơi ngừng lại,
lại miễn cưỡng cười cười, xoay chuyển đề tài: “Đương nhiên, Tam điện hạ
tuy rằng làm việc có chút phóng túng, nhưng tuyệt không phải là người
không có tài. Nếu không như thế, phụ thân con cho dù có liều chết cũng
sẽ không đồng ý việc hôn sự này.”
Ta cười cười, vẫn như trước
không nói gì, mẫu thân thấy ta quá im lặng, sau một lúc bỗng nhiên hỏi:
“Thanh nhi, con cảm thấy dung mạo Diễm nhi như thế nào?”
Ta thản nhiên nói: “Muội muội đoan trang sẵn có, người đời đều biết.”
“Đó là bởi vì họ không biết có Trữ Vũ Khuynh.” Mẫu thân lắc đầu than nhẹ:
“Trữ Vũ Khuynh là công chúa tiền triều, địa vị cao quý, người bình
thường không cách nào nhìn thấy dung nhan của nàng, mà từ sau khi thiên
hạ thay chủ, đối với việc có liên quan đến tiền triều có phần cấm kỵ,
cho nên người trong thiên hạ không biết cũng không có gì là lạ.”
Ta hơi ngẩn ra, nghe lời mẫu thân tiếp tục truyền đến: “Nhưng ta từng có
một lần nhìn thấy nàng. Vào ngày đại thọ của Thái hậu tiền triều, ta
cùng phụ thân con vào cung dự yến tiệc, vị công chúa này ca vũ mềm mại,
uyển chuyển, thiên hạ vô song. Lúc bấy giờ có người từng phú thơ “Kinh
hồng nhất khúc tuyệt, chiếu ảnh vũ động thiên hạ, nghiễm tụ khinh thư,
duy lưu thanh ảnh lạc nhân gian”(1). Con có thể tưởng tượng nàng có bao
nhiêu mỹ lệ. Không phải là ta tự ti, nhưng muội muội của con mà đứng
trước mặt nàng, chẳng qua chỉ là người bình thường mà thôi. Mà Diễm nhi, được người đời ca tụng không phải vì tài hoa, nếu so sánh với nàng,
thật không đáng nhắc đến.”
“Mẫu thân nói với con những việc này
chính là muốn con hiểu rõ, không nên hy vọng xa vời tình yêu của Tam
điện hạ.” Qua thật lâu, ta nghe thấy giọng nói của mình vang lên, nhẹ,
mà hơi mỉm cười.
Ánh mắt mẫu thân mang theo thương tiếc, dịu dàng mở lời: “Con có thể nhìn thấu mọi chuyện hiển nhiên là rất tốt, nhưng
ta nghĩ muốn nói cho con biết, tuy rằng bên người Tam điện hạ chưa bao
giờ thiếu nhuyễn ngọc ôn hương, nhưng người sẽ không yêu bất kỳ một ai
trong bọn họ. Người đã có thể trơ mắt đứng nhìn nữ tử duy nhất mà người
yêu thương nhảy vực bỏ mình, như thế nào lại có tình cảm thật lòng một
lần nữa, cho dù hiện giờ có biết bao nhiêu oanh oanh yến yến vờn quanh
bên cạnh. Có lẽ con cũng không phải ngoại lệ, nhưng ít ra, con là Vương
phi người cưới hỏi đàng hoàng, là hòn ngọc trên tay Mộ Dung gia, trừ ra
Tam điện hạ, con không cần lo lắng bất kỳ kẻ nào, cũng không có bất cứ
người nào có thể uỷ khuất con.”
Mẫu thân nhìn ta, mang theo giọng điệu của người Mộ Dung gia bình tĩnh cùng kiêu ngạo, gằn từng tiếng:
“Thanh nhi, con nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, mặc kệ con muốn làm gì, Mộ Dung
phủ Thừa Tướng, vĩnh viễn cũng sẽ là người che chở lớn nhất của con.”
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ————————
(1) vì ko tìm dc bài dịch thơ, nên tạm edit thế nài: Một khúc Kinh Hồng vô
song, điệu vũ Chiếu Ảnh động thiên hạ, váy dài nhẹ nhàng ưu nhã, thanh
ảnh lưu lại ở nhân gian “Tiểu thư, người còn chưa nghỉ?” Sơ Ảnh tự mình mang đến một chiếc áo choàng trắng tinh khoát lên vai ta, nhẹ giọng hỏi.
Ta khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, không biết có phải là vì lời của mẫu thân
mang đến cho ta rất nhiều cảm xúc, từ sau lễ quy trữ trở về, suy nghĩ
của ta luôn không kiềm được mà nhớ đến câu chuyện bí ẩn đó.
Ngước mắt nhìn thoáng qua chân trời, lãnh nguyệt như câu. Nếu như đã không
buồn ngủ, ta cũng không muốn cứ như vậy ở trong phòng, vì thế đứng dậy,
cười khẽ với Sơ Ảnh: “Ta đi ra ngoài một lát, rất nhanh liền trở về.”
Sơ Ảnh vốn là muốn đi cùng ta nhưng bị ta ngăn lại. Ban đêm gió lạnh, thân thể của nàng khi rớt xuống vực cũng bị hao tổn rất nhiều, kinh mạch
không chịu được lạnh. Hơn nữa, ta cũng cần yên lặng một chút, đem những
suy nghĩ mù mịt làm rõ.
Bước chân vô định, bất tri bất giác, khi ngước lên, trước mắt xuất hiện “Phong Lâm Vãn”.
Thời điểm ta mới vào Vương phủ, Tần An đã từng nói qua, nơi này, dường như là cấm khu trong Tam Vương phủ.
Vành môi ta thản nhiên vẽ nên ý cười, cho dù thế nào, ít nhất tối nay, nơi này có thể cho ta sự yên lặng.
Liễm từng nói qua, ta nhìn thì trông như hiền lương đoan trang, nhưng cuộc
sống trời cao biển rộng thế nào cũng đã trải qua, nên tư tưởng tự do
thoải mái, chịu không được gò bó. Ta có thể đem hết thảy mọi lễ nghi
phiền phức ho