pacman, rainbows, and roller s
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323582

Bình chọn: 10.00/10/358 lượt.

à thật sự, sủng ái cũng không hẳn chân thật.

Cho dù

hắn ân sủng là thật, nhưng hoàng thất Thiên gia, không…chỉ dựa vào ân

sủng của quân vương, vì vương quyền, không có gì là không thể hy sinh.

“Nếu thế lực của Mộ Dung gia ở trong triều đơn bạc, ta tất nhiên sẽ hao hết

tâm tư, mưu cầu sủng ái, vì gia tộc trợ lực. Nhưng hôm nay phụ thân

quyền lực đã muốn khuynh triều đình cùng dân gian, như vậy, nữ nhân Mộ

Dung gia, tuyệt không thể nhận thêm ân sủng tránh gây nghi kỵ.” Ta đảo

mắt nhìn Sơ Ảnh, dịu dàng lên tiếng: “Chúng ta tội gì vừa mới đến đã phá huỷ sự cân bằng nhiều năm ở Vương phủ. Huống hồ, Sơ Ảnh em phải nhớ kỹ, những gì người khác cho ta nhìn thấy, vĩnh viễn chỉ là điều mà nàng cố ý cho ta nhìn, không phải là chân tướng thật sự.”

Nàng run sợ nửa

ngày, cũng mở lời: “Khó trách Lão gia cùng Phu nhân khen ngợi tiểu thư

tuệ chất tinh thông, từ nay về sau, tiểu thư nói thế nào, Sơ Ảnh liền

như thế đó.”

Ta chợt nhớ Liễm tại đêm trăng lần đó có hỏi qua, tội gì vì gia tộc có phần xa cách này mà hy sinh.

Tận dưới đáy lòng ta nhàn nhạt nở nụ cười, ngay cả khi trí nhớ không toàn

vẹn, có thể có nhiều thứ vốn đã in dấu thật sâu trong tâm trí, mặc dù có chết cũng không thể thay đổi.

Ta còn nhớ rõ những ngày quay về Tướng phủ, mẫu thân đã mời các mệnh phụ trong cung đình, dạy ta lễ nghi, nhạc lý.

Vốn nghĩ ta cùng Tô tiên sinh nhàn vân dã hạc *cuộc sống an nhàn không màng thế sự*, tuỳ tiện quen rồi, lại học các lễ nghi rườm rà sẽ cực kỳ đau

đầu, nhưng mà biểu hiện của ta rất tốt, mỗi người đều giương mắt không

nói nên lời. Một ma ma từng nhìn mẫu thân cảm khái, ngay cả công chúa

Thiên gia, cũng không thể làm tốt như vậy.

Kỳ thật chính ta cũng thực kinh ngạc.

Cảm giác quen thuộc như vậy, mọi thứ căn bản không cần cố ý gượng ép, chỉ

cần tuân theo phản ứng tự nhiên của cơ thể, liền có thể đem hết thảy làm được không chút sai sót.

Cho nên, dù không có trí nhớ, nhưng ta cũng có thể nhận ra, ta thuộc về nơi này.

Đã qua ba năm, mọi chuyện như một giấc mơ thật dài thật đẹp, để cho ta

biết được rất nhiều sự tình, cuộc sống phiêu diêu trước đây càng khiến

ta thêm sáng suốt và bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện.

Chỉ là,

những việc thế này trước kia cũng chưa bao giờ gặp qua, đối với việc suy đoán lòng người, không cần người khác nói qua, ta dường như có thể biết được. Mà những lễ tiết rườm rà này, lại cứ như một phần cuộc sống của

ta. Hết thảy như một giấc mộng.

Nhưng chỉ cần có người nhẹ nhàng đánh thức, khi tỉnh lại, ta liền quay trở về cuộc sống trước đây.

Ba ngày sau, là ngày quy trữ. * tân nương cùng phu quân về thăm phụ mẫu*

Sơ Ảnh lặng lẽ chẳng nói chẳng rằng ở phía sau giúp ta vấn tóc, vốn đây là ngày vui mừng nhưng lại không có nửa phần hoan hỉ.

Hiển nhiên ta biết nàng vì sao lại u sầu như vậy, cũng không muốn nàng vì ta mà lo nghĩ, liền cười trêu nàng: “Không phải em luôn nhớ đến Ám Hương

hay sao, lần này trở về Tướng phủ liền có thể hỏi thăm tin tức của nàng, sao lại có vẻ mặt bi thảm vậy.”

Sơ Ảnh cắn cắn môi dưới: “Tiểu thư cứ như vậy trở về, lão gia cùng phu nhân không biết đau lòng đến mức nào.”

Ta định trấn an nàng, lời còn chưa thốt ra, liền bị tiếng gõ cửa nhè nhẹ

cắt ngang, giọng nói Tầm Vân ở ngoài cửa: “Giờ lành đã đến, không biết

Vương phi đã chuẩn bị xong chưa?”

Ta có ý bảo Sơ Ảnh ra mở cửa, sau đó cùng Tầm Vân Vương phủ đi đến cửa lớn.

Ngoài cửa phủ, kiệu Long Phượng tám người nâng đã sớm chờ sẵn, duy chỉ thiếu

mỗi mã câu *ngựa khoẻ* dẫn đường trước kiệu, bởi vì Nam Thừa Diệu vắng

mặt, hiển nhiên là sẽ không chuẩn bị.

Tần An hướng ta khom người

hành lễ: “Điện hạ phân phó, hôm nay là do lão nô hộ tống Vương phi về

thăm nhà. Đợi khi Hoàng Thượng long thể an khang, điện hạ nhất định tự

mình đưa Vương phi tới Tướng phủ vấn an nhận lỗi.”

Ta ảm đạm

cười: “Tần tổng quản nói quá lời. Bách hành hiếu vi tiên (1), Tam điện

hạ ở lại trong cung phụng dưỡng hoàng thượng chính là đạo lý hiển nhiên, phụ mẫu không những có thể hiểu và lượng thứ, mà sẽ càng vui mừng.”

Ta nhìn thấy Tần An khẽ ngẩng đầu, bất động thanh sắc nhìn qua ta, sau lại hồi phục thần sắc bình thản. Hắn phân phó kiệu phu hạ kiệu, sau đó tự

mình vén màn kiệu cho ta.

Ta tuỳ ý để Sơ Ảnh dìu lên kiệu, dáng vẻ đoan trang.

Màn kiệu vừa buông, lễ nhạc hoan thanh, cỗ kiệu rất nhanh được nhấc lên, lại chậm trễ không thấy dịch chuyển.

Ta mơ hồ nghe thấy phía trước hình như có tiếng nói, lại nghe không rõ,

chỉ có thể thấp giọng hỏi Tần An đi theo bên kiệu chuyện gì xảy ra.

Tần An do dự một hồi, mới mở miệng nói cho ta biết: “Mộ Dung thiếu gia đã tới.”

Ta cả kinh, cũng bất chấp lễ nghi, vén lên màn kiệu bên hông, liền thấy

một người Bạch y như tuyết, ngồi trên lưng ngựa mỉm cười từ xa với ta:

“Nhị tỷ, ta tới đón tỷ về nhà.”

Ta hạ thấp giọng nói: “Sao lại càn quấy như vậy?”

Hắn không thèm để ý nhíu mày cười: “Ta đoán là tỷ chờ không được đến lúc về nhà mới gặp lại.”

Ta nhìn vẻ mặt mỉm cười vô hại của Mộ Dung Liễm, vừa muốn mở lời, Tần An

một bên đã vững bước tiến lên hành lễ với hắn, nói: “Mộ Dung thiếu