XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325435

Bình chọn: 9.5.00/10/543 lượt.

, hiện tại ‘Thư hòa an tức hương’ không

còn, toàn bộ đã dâng lên Vương phi, nếu Vương phi thích, vài ngày sau

nàng sẽ cho người đưa từ Hằng Sơn tới.”

Nàng thấy ta không nói

gì, nên lại mở miệng nói tiếp: “Bởi vì Tam điện hạ căn dặn, bất luận kẻ

nào cũng không được phép quấy rầy Đỗ tiểu thư nghỉ ngơi, cho nên bọn nô

tỳ mới không dám lục soát Thiều Nghi quán, cũng là Đỗ tiểu thư ra lệnh

cho bọn thị vệ để nô tỳ đi qua, nên nô tỳ mới có thể gặp được nàng.”

Ta âm thầm hít một hơi, hiểu rõ hương này cho dù có còn thì sợ rằng cũng đã bị hủy.

“Tam điện hạ còn ở Thiều Nghi quán không?” Ta hỏi.

Họa Ý nói: “Lúc nô tỳ đến, Đỗ tiểu thư vừa tỉnh, Tam điện hạ cũng không có ở Thiều Nghi quán, nghe nói hình như long thể Hoàng thượng không khỏe,

gọi toàn bộ hoàng tử tiến cung!”

Ta cười cười, mọi chuyện đều chen chúc phát sinh trong lúc này.

Sau đó ta liền nói với Thuần Du Ý đang ngồi bên ngoài bình phong: “Thuần

tiên sinh, đã làm phiền ngươi chờ đợi vô ích, hiện tại ta cũng không làm phí phạm thời gian của tiên sinh, ta sẽ bảo tỳ nữ đưa ngươi ra ngoài.

Ân tình hôm nay, Mộ Dunh Thanh khắc cốt ghi tâm.”

Thuần Du Ý đứng dậy, trước khi bước đi đột nhiên dừng lại, cách một bức bình phong nói

chuyện với ta: “Nếu Vương phi thật lòng cần đứa bé này, ta khuyên Vương

phi một câu, bất luận thế nào thì người cũng không được để cảm xúc quá

khích.”

Ta gật đầu cảm tạ, đợi đến khi tiểu nha hoàn tiễn hắn rời xa mới chậm rãi đưa mắt nhìn Sơ Ảnh, bình tĩnh nói: “Sơ Ảnh, em lập tức đến Thiều Nghi quán mời Đỗ Như Ngâm đến đây gặp ta, bảo rằng ta nói,

một khắc cũng không thể trì hoãn!”

Nàng vẫn luôn bày ra cho người đời một dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, cùng với những lời nói này của ta, nàng không thể không đến.

Quả nhiên, một chốc sau Đỗ Như Ngầm liền tới, vẫn cung kính hành đại lễ với ta, chỉ là bây giờ ta không kêu nàng đứng dậy.

“Ngươi có biết hôm nay Bổn cung tìm ngươi là có chuyện gì không?”

Có lẽ vì ta cố tình thể hiện uy nghiêm nên làm nàng hơi ngẩn người, nhưng

sau đó lại càng dịu dàng đáp: “Ngâm Ngâm không biết, xin Vương phi chỉ

bảo.”

Ta hờ hững cười: “Đỗ tiểu thư không biết sao, vậy chuyện

‘Thư hòa an tức hương’ mà ngươi dâng lên làm hại Bổn cung suýt nữa sẩy

thai, ngươi có biết không?”

Cả người nàng rung động, ánh mắt

không tin nhìn vào bụng của ta, kinh ngạc, thất vọng, khiếp sợ, thù oán, đủ loại thần sắc hòa lẫn vào nhau, phức tạp mà chân thật, ta liền hiểu

ra, suy đoán của mình quả không sai.

Còn chưa lên tiếng nói gì,

Đỗ Như Ngâm đã nhanh chóng thu xếp tâm tình của mình, bước quỳ đến trước ghế của ta, khóc ròng như hoa lê đẫm mưa *xem lại chú thích ở chương

trước nhe*: “Vương phi minh xét, Ngâm Ngâm dù cho có một trăm lá gan

cũng không dám làm ra chuyện nghịch đạo như vậy! Hương kia quả thật Ngâm Ngâm đã dùng từ nhỏ, chẳng qua bởi vì gần đây không đủ, toàn bộ đã dâng lên cho Vương phi nên mới không thể chứng minh Ngâm Ngâm trong sạch.

Cho tới bây giờ Ngâm Ngâm cũng không biết Vương phi có thai, mà cho dù

có biết, cũng chỉ biết cẩn thận hầu hạ cầu phúc cho người, tuyệt không

dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy – mưu hại hoàng tự, đó là

tử tội, với thân phận hèn mọn của gia đình Ngâm Ngâm thì tru di cửu tộc

là chắc chắn, Ngâm Ngâm làm sao dám, xin Vương phi minh xét . . .”

“Đủ rồi, Đỗ tiểu thư, ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.” Ta lạnh

lùng cắt ngang lời khóc lóc kể lể của nàng: “Bổn cung tin tưởng ngươi

không biết Bổn cung mang thai, cũng tin tưởng với thân phận hiện tại của ngươi, còn chưa có lá gan mưu hại hoàng tự của Bổn cung, nhưng nếu nói, ngươi hoàn toàn không biết trong hương này có cầy hương thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Ta đoán, là do ngươi nhẹ dạ tin vào lời xúi

giục, hoặc là do chính ngươi suy tính, muốn mượn cầy hương này làm Bổn

cung không mang thai, nhưng thật không ngờ rằng Bổn cung đã có thai.”

“Vương phi . . .”

Nàng còn muốn nói gì nữa, ta đã vung tay cắt ngang lời nói nhàm chán của

nàng: “Ngươi có thể dẹp những lời xảo ngôn bao biện kia đi, Bổn cung

không muốn nghe, gọi ngươi đến đây cũng chỉ muốn cho ngươi biết một

việc, mà ngươi tốt nhất là nên nhớ kỹ, cũng có thể nói với những kẻ đứng sau lưng ngươi.”

Nàng không nói chỉ bình tĩnh nhìn ta.

Ta bước lên trước, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống nàng đang quỳ

trên mặt đất, lên tiếng nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Từ nay về sau, ai

dám tiếp tục tổn hại đến hài tử của Bổn cung, dù chỉ là một chút, Bổn

cung nhất định trả lại kẻ đó gấp mười lần. Về phần ngươi, Đỗ tiểu thư,

tốt nhất mỗi ngày ngươi nên cầu thần bái phật hy vọng hài tử trong bụng

Bổn cung bình an khỏe mạnh, bởi vì từ hôm nay trở đi, chỉ cần thân thể

Bổn cung có bất kỳ một chút khó chịu nào, ta không quan tâm có liên quan đến ngươi hay không, cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Mà một khi

hài tử của Bổn cung có điều gì bất trắc, không chỉ một mình ngươi, mà

ngay cả nhà Đỗ thị cũng phải chôn cùng! Bổn cung từ trước tới nay, đã

nói là làm!”

“Ngươi dám!” Nàng kích động nhìn ta, cuối cũng cũng quên đi toàn bộ n