
lo lắng.
Tính
tình hắn ta là người hiểu rõ, biết rằng không thể, tâm đành nhanh chóng
quyết định, ta cắn răng lên tiếng: “Buông, ta vốn không phải là tỷ tỷ
của đệ!”
Hắn làm lơ không chịu nghe, cười nhạt: “Ngay cả lời nói như vậy, tỷ cũng có thể nói được! Nhưng ta cho tỷ biết, vô ích!”
“Đệ nghĩ ta lừa đệ? Ta cũng hy vọng là thế! Nhưng thật sự ta không phải là tỷ tỷ của đệ, Mộ Dung Thanh chân chính đã chết rồi!”
Có lẽ vì trong giọng nói của ta chứa đựng quá nhiều cảm xúc hỗn loạn, quá
nhiều phiền muộn nặng trĩu không thể giả tạo, hắn chợt cứng đờ nhìn ta
không nói một lời.
Ta nhắm mắt lại, kiên cường đè nén từng chút
cảm xúc của mình, mở miệng nói: “Liễm, ta chưa từng lừa gạt đệ, hiện tại sẽ không và tương lai cũng thế, ta thật sự không phải tỷ tỷ của đệ. Năm đó Tô tiên sinh cứu ta và tỷ tỷ của đệ, do rất nhiều lý do mà hắn thay
đổi dung mạo của ta, để cho ta thay thế thân phận của Mộ Dung Thanh, ta
vì mất đi trí nhớ nên cũng cho rằng mình thật sự là Mộ Dung Thanh, mãi
cho đến vài ngày trước, khi ta đến Tà Y Cốc, chính miệng Tô tiên sinh đã nói cho ta, vì vậy mà ta mới biết. Ta sẽ không lừa đệ, Tô tiên sinh
cũng sẽ không gạt ta, tất cả những chuyện này dù rằng hoang đường, nhưng lại là sự thật. . .”
“Vậy tỷ là ai, ai mới là tỷ tỷ của ta?” Hắn cắt ngang lời ta.
“Tỷ tỷ đệ đã chết, còn ta là ai đã không còn quan trọng.” Ta không nói với
hắn chuyện về Tang Mộ Khanh, có lẽ làm như vậy là quá ích kỷ, nhưng nàng ấy đã không còn trên đời này, nói cho Liễm biết thì cũng chỉ làm hắn
thêm đau buồn, có thể một ngày nào đó ta sẽ đích thân nói với hắn, nhưng không phải là bây giờ.
Ta nhìn vào đôi mắt của hắn, gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực ta mới có thể tiếp tục nói, nhưng mỗi một từ
cũng đã không còn rõ ràng—
“Hôm nay, gia tộc mà đệ luôn dựa vào
đã suy sụp, không thể mang đến cho đệ che chở và vinh quang; người mà đệ tín nhiệm lại là kẻ phản bội, dùng sự tin tưởng thậm chí là cả tính
mạng của đệ để đổi lấy vinh hoa phú quý; vì nhất thời xúc động mà đệ gần như hại chết chính mình, bây giờ người thân duy nhất của đệ chỉ còn
Diễm nhi, muội ấy còn chờ đệ đến cứu, nhưng hiện tại, đệ vốn không có
khả năng làm việc này!”
Hắn không nói, chỉ nhìn ta thật sâu, mà
ta vẫn cố chấp ép bản thân phải đứng thẳng, gằn từng tiếng nói với hắn:
“Cho nên, đệ không thể tiếp tục tùy tiện như vậy, phải học cách lớn lên, bởi vì từ giờ trở đi, trên đời này, người có thể giúp đệ chỉ có chính
đệ mà thôi. Đệ phải nhớ kỹ, từ lúc này trở đi, tiểu thiếu gia Mộ Dung
gia phóng túng ung dung ngày xưa đã chết, mãi sẽ không còn Mộ Dung Liễm, bắt đầu từ bây giờ, cuộc sống của đệ đã hoàn toàn thay đổi, người đệ có thể dựa vào cũng chỉ có mình đệ, đệ có hiểu hay không?”
Ánh mắt
hắn chấn động bất ổn, nhưng vẫn không ngừng rời mắt khỏi ta: “Tỷ thì
sao? Bởi vì chúng ta không có huyết thống, cho nên tỷ muốn rũ bỏ toàn bộ quan hệ với ta sao, từ nay về sau, xem ta như người lạ?”
Ta cắn
răng định sẽ gật đầu, thế nhưng hắn đã một tay giữ chặt lấy ta ở trong
lòng: “Tỷ không cần nói, vì tỷ có nói thế nào ta cũng không tin, ta
không phải đứa ngốc, một khúc “Tư Quy” kia, tình cảm trong đó sao có thể là giả?”
Ta có cảm giác ẩm ướt ấm nóng nơi cổ mình, đáy lòng bỗng nhiên đau xót, muốn ngẩng đầu nhưng hắn lại không cho.
Hắn giữ chặt ta ở trong lòng ngực của hắn, tiếng nói hơi run rẩy, nhưng
từng lời lại kiên định như sắt: “Tỷ nói không sai, hiện tại ta không có
năng lực đưa tỷ rời đi, nhưng, các người chờ ta, có một ngày ta sẽ trở
lại, ta sẽ không để hai người chờ lâu, ta thề.” Nam Thừa Diệu đứng
bên ngoài cửa, đưa lưng về phía chúng ta, khoảng cách cũng không phải là gần, ta thật không rõ là hắn có nghe thấy những lời ta vừa mới nói hay
không.
Nhưng hắn là người, nếu đã lựa chọn cách rời đi trước thì
nhất định là khinh thường việc nghe lén, mà cho dù hắn có nghe thấy, có
biết ta không phải là Mộ Dung Thanh thật sự thì ta cũng chẳng hề quan
tâm.
Ta nhìn bóng dáng Liễm ngồi trên lưng ngựa, càng lúc càng đi xa, mãi mà ta vẫn không nỡ thu hồi tầm mắt của mình, còn hắn, lại không hề quay đầu lại một lần.
Những thứ ta từng có, đang mất đi từng chút một, không biết rồi sẽ còn bao nhiêu thứ nữa mất đi.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Liễm, chẳng biết từ lúc nào
Nam Thừa Diệu đã đi tới bên người của ta, vòng tay ôm lấy bả vai ta:
“Nàng không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.”
Tâm trạng mờ mịt không hiểu rõ, nhưng ta cũng không hề tránh khỏi hắn, chỉ ngơ ngẩn nhìn về phương hướng Liễm rời đi.
Hắn buông ta ra, đi về phía con ngựa đang đứng dưới tàng cây, dắt ngựa bước đến, sau đó không đợi ta có phản ứng, liền vươn tay đỡ ta lên lưng
ngựa.
Ta có hơi giật mình, nhưng vẫn chỉ im lặng, hắn có thể đi
được một bước thế này, ta đã cảm kích hắn, thật sự không có lý do gì để
hắn phải giúp ta, một kẻ cô độc không bờ không bến.
Nam Thừa Diệu cũng không nói gì thêm, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, ôm ta vào trong lồng ngực, thúc ngựa phi tới trước.
Hắn dùng áo khoác của mình chắn gió cho ta, cả người ta có chút c