Old school Swatch Watches
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324553

Bình chọn: 10.00/10/455 lượt.

ào

ngủ, mở mắt cho đến tận khi trời sáng.

Khi Sơ Ảnh bước vào giúp

ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, hai mắt của nàng đã sưng đỏ lên vì

khóc: “Tiểu thư, người làm em sợ muốn chết, bọn họ đều ngăn không cho em vào, nói nào là, lửa lớn như vậy, nếu như đi vào cũng chỉ tăng thêm một mạng người. . . Nhưng nếu tiểu thư xảy ra chuyện, Sơ Ảnh còn sống làm

gì, nhưng em lại không thể thoát khỏi bọn họ . . . Sau đó Tam điện hạ

đến, thật sự em chưa từng nhìn thấy điện hạ như vậy, không có bất kỳ kẻ

nào dám ngăn cản người, điện hạ không nói gì mà một mình chạy vào giữa

đám cháy, cũng không biết tiểu thư ở nơi nào, nên cứ thế mà bắt đầu tìm

kiếm từ tầng một, khi đó vừa đúng lúc có một cây cột cháy rực rớt xuống

phía sau điện hạ, thiếu chút nữa là nện vào người, Trục Vũ vừa nhìn thấy liền ngất đi . . .”

“Được rồi, Sơ Ảnh,” ta nhắm mắt lại: “Tất cả đều đã qua.”

Nàng thút thít một hồi, dùng sức gật đầu: “May là tiểu thư không sao, nhưng

mà tiểu thư, từ nay về sau, Sơ Ảnh sẽ không rời khỏi người nửa bước.”

Ta nhẹ nhàng ôm nàng, nói nhỏ: “Nha đầu ngốc.”

Đợi sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta bước ra ngoài, xem ra trận đại hỏa đi qua đã để lại một đống hỗn độn, đáy lòng phức tạp vô cùng.

Tần

An bước đến, sau khi vấn an liền nói: “Tẩm điện của Vương phi hiện giờ

không thể dùng được, Tần An đã thu dọn ổn thỏa Hà Phong Hiên, mặc dù

không thể bằng Mặc Các, nhưng cũng xem như thanh tịnh, xin Vương phi ở

tạm vài ngày, đợi khi Mặc Các được sửa chữa xong, lại mời Vương phi dọn

về.”

Ta gật đầu, sau đó cùng Sơ Ảnh trở về phòng thu dọn đồ đạc,

mà thật ra cũng không còn gì nhiều để dọn, phần lớn đồ của ta đã thành

tro bụi trong ngọn lửa đêm qua.

Đoán rằng sẽ không mất quá nhiều

thời gian, nhưng thật không ngờ chờ đến khi việc ta dọn vào ở Hà Phong

Hiên được thu xếp chu toàn, sắc trời cũng đã dần u ám.

Tâm trạng

của ta càng lúc càng rối loạn, nhưng ta hiểu rõ, hiện giờ là thời điểm

quan trọng, bản thân không được hành động thiếu suy nghĩ.

Ta nằm ở trên giường, không hề buồn ngủ một chút nào, cuối cùng cũng chịu đựng

được đến khi trời sáng, bắt ép bản thân phải ngồi dậy trang điểm đọc

sách đi dạo như ngày thường, trong khi đáy lòng đã nóng như lửa đốt.

Mãi cho đến trưa, Sơ Ảnh chạy vào trong phòng khóc lớn: “Tiểu thư, bên

ngoài đều nói, Liễm thiếu gia sợ tội đã tự vẫn trong lao đêm qua . . .” Sơ Ảnh dùng bốn chữ “Sợ tội tự sát”, mà không phải là “Chết bất đắc kỳ tử” hay là “Cái chết bất thường”, tâm trạng ta vẫn luôn căng cứng cuối cùng đã có thể chậm chạp buông lỏng, tuy nhiên cũng không hẳn là hoàn toàn

yên ổn.

Dù rằng nhìn thấy dáng vẻ đau lòng đến chết của Sơ Ảnh

nhưng ta lại không thể nói gì, cũng không thể làm gì, ngay cả một lời an ủi cũng không, chỉ có thể cùng nàng rơi lệ.

Bước ra khỏi Hà

Phong Hiên định đi tìm Nam Thừa Diệu, nhưng hắn lại không có ở trong

phủ, Tầm Vân yên lặng nhìn ta một lúc lâu, sau đó mới mở miệng lên

tiếng: “Trước khi xuất phủ, Điện hạ đã dặn dò, nếu Vương phi đến đây,

hãy mời Vương phi trở về chờ tin, cái gì cũng không nên làm… Thật sự Tầm Vân nghĩ, Vương phi cũng không cần phải lo lắng việc gì, bởi vì dù cho

trời có sập xuống, cũng đã có điện hạ giúp người gánh vác, Tầm Vân chỉ

xin Vương phi có thể hiểu, điện hạ cũng là người, cũng biết đau, cũng

biết mệt.”

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào mắt ta mà nói, đã không còn dáng vẻ kính cẩn phục tùng, lễ nghĩa như trước đây.

Ta nhắm mắt lại, không nói gì.

Buổi tối hôm đó, cái ngày ở lại gian nhà bên của Mặc Các, mỗi một từ Nam

Thừa Diệu nói ra ta đều nhớ rõ, không phải là ta không biết, có lẽ là

hắn yêu ta.

Nhưng, tình yêu như vậy, ta không có cách nào đối diện.

Vĩnh viễn ta cũng không học được cái vô tình, cái tàn nhẫn trong tim của hắn, không chỉ đối với người mà còn đối với mình.

Ta có thể hiểu, thậm chí đã thử lý giải, nhưng trái tim vẫn không thể nào

bỏ qua hết mọi khúc mắc, cũng không thể nào xem như chưa từng có gì xảy

ra.

Giống như, hắn có thể trơ mắt nhìn ta thả người rớt xuống vực ở ngay trước mắt của hắn, còn ta lại không thể nào nhìn Liễm bị vấn

trảm ngọ môn.

Một hồi ký ức đã qua, không phải là ta không nhớ rõ, chỉ là nó đã không còn tồn tại.

Ta không biết mình còn phải gặp những chuyện gì, cũng không biết hắn còn

có thể làm gì, ta cũng không ngờ hắn có thể kiên cường như vậy.

Ta đã quá mệt mỏi, mà thế gian này có quá nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào tình yêu là có thể.

Trở lại Hà Phong Hiên, có lẽ vì nhìn thấy sắc mặt ta không tốt, Sơ Ảnh cố

gắng nín nhịn không khóc, ngược lại còn khuyên ta: “Tiểu thư, người đừng quá đau lòng, Liễm thiếu gia quan tâm đến tiểu thư nhất, nhất định

thiếu gia không muốn trông thấy tiểu thư trở nên thế này, Sơ Ảnh dìu

người đi nằm một lát, được không? Tiểu thư không nghĩ cho mình thì cũng

nên nghĩ cho đứa bé trong bụng!”

Ta vươn cánh tay ôm lấy nàng, Sơ Ảnh của ta luôn toàn tâm toàn ý mang đến hơi ấm cho ta, nhưng ta lại

không thể nói cho nàng biết toàn bộ sự thật, ít nhất lúc này là không

thể, một khi Liễm còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy h