pacman, rainbows, and roller s
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324005

Bình chọn: 7.5.00/10/400 lượt.

ụng, nhưng ta vốn khinh thường những việc như vậy, sau này có một lần trong lúc vô tình, ta mới biết được thì ra Nam

Thừa Miện lợi dụng ta để giăng cái bẫy đó, thế nhưng mọi chuyện đã quá

muộn, thật may là tỷ bình yên vô sự, thậm chí hóa họa thành phúc, ta còn nhớ rõ khi ta đi chúc mừng Nam Thừa Diệu, hắn tức giận đến nỗi mặt mày

trắng bệch, thiếu chút nữa là muốn bóp chết ta.”

Ta khiếp sợ đến không nói nên lời, không chỉ vì lời nói vừa rồi của nàng, mà còn vì tiếng cười hờ hững của nàng.

“Tỷ tỷ không cần nhìn ta như vậy, thật ra ta biết hắn yêu ta, có lẽ ta cũng yêu hắn, chỉ là chúng ta lại thích lấy việc chọc giận đối phương làm

niềm vui.” Nàng cười cười: “Từ sau lần đó ta mới biết, thì ra hắn đã sớm biết ta có tâm ý với Tam điện hạ, cho nên mới bày bố âm mưu như vậy.

Càng về sau, hắn càng không chút kiêng dè, lúc nào cũng cười nói kể với

ta, Tam điện hạ phong nhã thế nào, Điện hạ cùng tỷ tỷ yêu thương nhau

thế nào, hắn càng nói, ta lại càng tươi cười, thỉnh thoảng còn nói vài

câu khen ngợi để chọc giận hắn, người ngoài đều nói Thái tử cùng Thái tử phi là do ông trời tác hợp, tương kính như tân, nào có ai biết sự tình

trong đó thế nào?”

“Diễm nhi, vì sao muội phải như vậy?” Ta nhắm

mắt lại: “Muội từng nói với ta, Mộ Dung Diễm chỉ biết có thân phận Thái

tử phi của Đông cung, tại sao lại không để bản thân sống dễ chịu một

chút?”

Nàng mỉm cười hờ hững, cuối cùng cũng xuất hiện một chút u buồn: “Đó là bởi vì, khi ta nói câu nói đó, ta vẫn còn hy vọng, nhưng

khi phát hiện tất cả những dịu dàng ân cần đó đều là lừa dối, ta chỉ có

thể tuyệt vọng.”

Nước mắt của nàng rớt xuống, nhưng lại không hề

để ý đến, vẫn khẽ cười như trước: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ không, ta đã từng

nói với tỷ lý do vì sao ta gả cho Nam Thừa Miện?”

Ta gật đầu, trong lòng chợt có linh tính nên một chữ cũng không thể nói.

“Mẫu thân nói với ta, do hắn coi trọng ta nên bắt ép phụ mẫu phải gả ta đi,

mọi người không còn cách nào khác.” Diễm nhi buồn bã mỉm cười, nước mắt

của nàng tí tách rớt xuống vạt áo thô ráp, nhưng ngay lập tức biến mất,

chỉ có vết nước còn in lại là chứng minh nó thật sự tồn tại: “Tỷ có biết chân tướng thật sự là gì không? Hắn coi trọng ta, đúng vậy, nhưng hắn

không cần phải nói thêm gì, chỉ cần dựa vào ánh mắt si mê thưởng thức

trong bữa tiệc, cũng đã đủ khiến phụ mẫu không tiếc hết thảy mọi thứ đưa ta đến bên cạnh hắn.”

Hai mắt nàng nhắm nghiền, lệ rơi ngày càng nóng hổi: “Tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao ta chưa gả đi mà đã mang thai

không? Ta vẫn cho rằng bát tổ yến kia là do Nam Thừa Miện ra tay, nhưng

vì ta nghĩ nếu đã đồng ý bước chân vào Đông cung thì trước sau gì cũng

đến ngày đó, nên ta chưa từng oán hận, ta chỉ không ngờ, thật ra là do

mẫu thân.”

“Diễm nhi,” Ta cố sức lên tiếng: “Có lẽ đó không phải là sự thật…”

Nàng lắc đầu, ngẩn ngơ mỉm cười: “Ta cũng hy vọng đó không phải là thật, ta

cũng hy vọng, ngày đó ta không đến thư phòng để không phải nghe được tất cả chuyện này…”

Nàng nhắm mắt lại, áp chế tâm tình của mình: “Ta biết vì thế lực trong tay Tam điện hạ ngày càng lớn đã khiến hắn sinh

lòng bất an, cho nên mới cùng phụ thân mưu đồ soán ngôi, chỉ tiếc sự

tình bại lộ, hắn vì tự bảo vệ mình mà đem hết thảy tội trạng đổ lên đầu

Mộ Dung gia, và cũng vì tự bảo vệ mình, phế đi danh phận Thái tử phi, ta cũng không trách hắn, nếu đổi lại là ta, có lẽ ta cũng sẽ làm như vậy.

Chỉ có điều, ta nhìn thấy hắn cùng phụ thân trở mặt, vì giữ lại mạng

sống mà cả hai đều không tiếc bất kì thủ đoạn nào để đổ tội cho đối

phương, ta chợt nghĩ, phụ thân mẫu thân tính toán tường tận như vậy,

không biết có từng nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này?”

Giọng

nói của nàng vẫn hờ hững như trước, nhưng vẫn không giấu được vẻ run rẩy trong đó, ta không thể nói gì chỉ ôm chặt lấy nàng, nàng khẽ tựa đầu

vào vai ta.

“Tỷ tỷ,” nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ta cho tỷ biết

những chuyện này là muốn tỷ hiểu rõ, cũng như việc ta tự mình muốn đi U

Châu với Nam Thừa Miện, Mộ Dung gia đã không còn, chúng ta còn sống,

không vì mình thì cũng phải vì đứa con trong bụng. Huống chi, Tam điện

hạ là thật sự tốt với tỷ.”

Ta cứng người không nói nên lời.

Nàng thì vẫn lẳng lặng lên tiếng: “Hắn tìm đến ta một lần, cũng chỉ vì lần

gặp mặt này. Hắn nói sức khỏe của tỷ không tốt, dặn dò ta rất nhiều, ta

có thể nhìn ra hắn thật sự quan tâm đến tỷ, cũng suy nghĩ cẩn thận, ví

dụ như, hoàng thượng vì sao xá tội chết cho ta, vốn bị giáng chức đi

đày, nhưng lại có ân chỉ cho phép một bà đỡ đi theo, việc này chắc chắn

không phải do Nam Thừa Miện làm ra, đến hôm nay, lời nói của hắn đã

không còn trọng lượng gì, hơn nữa, hắn yêu ta, nhưng lại càng yêu chính

bản thân hắn.”

Trước lúc rời đi, ta nắm lấy tay nàng, không biết

nên nói gì, chỉ có thể dặn dò Ám Hương: “Ngươi hãy chăm sóc tốt cho Diễm tiểu thư, còn có đứa bé trong bụng của nàng.”

Ám hương nhu thuận gật đầu: “Nô tỳ biết, Thanh tiểu thư, nô tỳ phải đi U Châu, người nói

với tỷ tỷ của nô tỳ là tỷ ấy không cần phải lo lắng, phải chăm sóc bản

thân thật tốt, nếu có cơ hội, nô tỳ