
e sắc,
cũng không hề tiếc nuối.”
Ta càng cảm thấy sợ hãi, cố ép bản thân cười nói, nói muốn đàn cho hắn nghe.
Hắn không hề cự tuyệt, cùng ta đi dạo đến tiểu đình trong rừng Hải Đường,
ta gảy đàn tranh, hắn đứng một bên nhìn, một lúc sau, hắn mang đến một
chiếc đàn tranh khác, cùng ta dạo một khúc nhạc an bình.
Khi nhìn nhau, ánh mắt hắn nhìn ta sâu sắc, lẳng lặng nói: “Khuynh nhi, ngày hôm qua ngươi nhắc đến chẩn kim, ta đã biết là muốn điều gì.”
Ta đi
đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, cho hắn một nụ cười nhẹ nhàng: “Ngươi có
biết hiện tại ta không có gì trong tay, vạn nhất không có khả năng thực
hiện thì làm sao?”
“Ngươi có thể.” Hắn thản nhiên nở nụ cười: “Ta chỉ muốn sau này, bất luận có chuyện gì, cũng không muốn ngươi quá để
tâm đến người ngoài, chỉ lấy bản thân mình làm trọng, sống thật tốt,
bình yên qua hết cuộc đời này, như vậy, khi xuống cửu tuyền, gặp lại
tiên sư ta cũng có thể ăn nói với người. Xem như là điều kiện chẩn kim
mà ngươi thiếu ta.”
Lòng ta đột nhiên đau nhói, bàn tay nắm chặt
giấu trong ống tay áo, nhưng nét mặt vẫn tươi cười như trước: “Nghe như
ta được lợi quá vậy.”
Hắn cũng cười: “Đồng ý với ta.”
Đôi mắt nóng rực vì đau buốt, xoay người sang hướng khác, âm thầm thở sâu, sau đó mới bình tĩnh đáp: “Ta đồng ý.”
Sau khi đã ổn định tâm tình của mình, ta mở mắt ra, lại quay đầu nhìn hắn
mỉm cười: “Nhưng, ngươi rõ ràng đã cứu ta rất nhiều lần, lại chỉ cần ta
đáp ứng một lần chẩn kim.”
Ánh mắt hắn trở nên xa xăm, lướt qua
rừng Hải Đường phía sau ta, qua thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
“Nếu, ta muốn thêm một lần chẩn kim, Khuynh nhi, ngươi có thể hứa với
ta, nếu có kiếp sau, ngươi có thể cùng ta mỗi ngày mỗi năm cùng nhau
ngắm hoa Hải Đường nở.”
Hắn bất chợt đứng lên, không chờ ta trả lời, thậm chí ta còn chưa kịp nhận ra, hắn đã nhanh chóng điểm huyệt ngủ sau gáy của ta.
Ta cố sức mở to mắt, nhưng lại không thể khống chế cơ thể đang dần mất đi ý thức, ta cảm thấy mình ngã vào một lồng ngực thoảng mùi hương thảo
dược, khóe mắt rớt xuống một giọt lệ.
Trong lúc mơ màng, ta hình như nghe thấy giọng nói của hắn, trầm thấp như vậy, lại nhẹ như vậy.
Hắn nói, để ta không phải thương tâm, ngươi không cần phải thương tâm.
Khi ta tỉnh lại, bên trong phòng không có ai, lư hương cũng đã tắt, nhưng
không khí vẫn còn lưu lại chút mùi hương nhàn nhạt, đủ để nhận ra có
người dụng tâm dùng hương giúp ta an giấc.
Vôi vàng ngồi dậy chạy đến chỗ hắn, xuyên qua rừng hoa Hải Đường, nhìn thấy bóng bạch y trắng
như tuyết của Li Mạch, yên lặng đứng đấy.
Ta bất chợt nhận ra khí huyết trong cơ thể đã thông suốt hơn hôm qua rất nhiều, đáy lòng càng
lúc càng sợ hãi, cố chấp dè nén cảm giác bất an kia, lên tiếng hỏi Li
Mạch: “Hắn ở trong phòng sao?”
Li Mạch chậm rãi đưa mắt nhìn ta,
sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lại càng lạnh buốt như sương, dường như tất cả
những cảm xúc đã rời bỏ nàng.
Nàng nhìn ta thật lâu mới mở miệng
nói, lời nói không lưu lại một chút cảm xúc nào: “Đã rời đi, công tử đã
rời khỏi Cốc, trước khi đi còn dặn dò, ngươi phải nhớ đã đáp ứng lời
chẩn kim của người.”
“Rời khỏi Cốc?” Cả người bần thần không nói nên lời: “Hắn đi đâu?”
Li Mạch phớt lờ câu hỏi của ta, chỉ lấy ra một trang giấy mỏng trao cho
ta: “Đây là do công tử viết cho ngươi trước khi người rời đi, người giúp ngươi đả thông các kinh mạch trong cơ thể, sau đó viết ra đơn thuốc
này, ngày sau ngươi cứ dựa vào phương thuốc này mà điều trị, cấm kỵ
không được quá xúc động, mặc dù không thể bình phục hoàn toàn như người
thường, nhưng chỉ cần kiên trì điều dưỡng, chắc chắn sẽ khá hơn. Ngươi
tự mình xem đi. Li Kha cũng đã viết lại một bản, sau này nàng cũng sẽ
theo đó mà chăm sóc, ngươi không cần phải quan tâm. Còn vật này, cô
nương nên giữ lại.”
Ta nhận lấy trang giấy mỏng kia, nét mực vẫn
còn rất mới, mỗi một nét bút đều cứng cáp mạnh mẽ, ẩn chứa khí khái to
lớn, đúng là bút pháp Tô thị sớm đã danh chấn thiên hạ, cũng là nét chữ
ta đã quá quen thuộc.
“Hắn đi nơi nào?” Ta nhìn sâu vào mắt Li Mạch, lời nói như cầu khẩn.
Li Mạch chợt lạnh lùng cười: “Công tử rời khỏi Cốc chính là vì muốn tránh
ngươi, đừng nói không có ai biết người đi đâu, cho dù có biết, thì thế
nào chứ, ngươi muốn đuổi theo sao? Công tử điểm huyệt ngủ cho ngươi xong liền rời đi, ngươi ngủ mê suốt một ngày một đêm, ngươi nghĩ có thể bắt
kịp được sao?”
Ta nhắm mắt lại, định muốn nói điều gì đã thấy Li
Kha vội vàng mang khay thuốc đến, nàng liếc mắt nhìn Li Mạch, cảm xúc
phức tạp trong ánh mắt chợt xuất hiện rồi biến mất, giống như trách cứ,
lại giống như cầu xin, sau đó nàng chuyển mắt nhìn ta, ôn hòa lên
tiếng—-
“Nếu công tử đã cố ý rời đi, tất nhiên là không hy vọng
cô nương đi tìm người, ở điểm này, không chỉ công tử mà tất cả chúng ta
cũng đều hy vọng cô nương có thể thành toàn. Ta biết cô nương lo lắng
cho công tử, nhưng sao cô nương không thử hy vọng, có lẽ một ngày nào
đó, với cơ duyên xảo hợp, công tử lại bất ngờ xuất hiện giúp cô nương,
khi đó các người sẽ lại gặp lại. Đây cũng là nguyên nhân công tử