
dân, cùng lúc xuống ngựa hành lễ với Liễm.
Dẫn đầu là một thiếu niên vô cùng thanh tú, bản thân đang giả trang nam
nhân, nhìn thấy người trước mắt cũng cùng một cách giả dạng, khó tránh
có chút dừng mắt ngắm nhìn, chợt khẽ cười chính mình.
Liễm cũng cười: “Lục Tụ, sao lại là ngươi, ngươi không ở bên cạnh Thiên Luyến mà chạy đến đây làm gì?”
Người nọ liền nhe răng cười: “Công chúa biết phò mã sắp đến nơi, đặc biệt
lệnh cho Lục Tụ đến đây nghênh đón, công chúa đang ở quân doanh, có việc gấp chờ phò mã trở về.”
“Việc gấp gì?” Tuy mặt ngoài của Liễm
vẫn bình thản, nhưng biểu cảm lại có chút hoang mang, cười nói như
trước: “Bản lĩnh của công chúa các ngươi ta rất rõ, cho dù là mang binh
đi đánh giặc e rằng cũng không xảy ra vấn đề gì, huống chi hiện tại vẫn
còn đang án binh bất động.”
“Xem phò mã nói kìa,” Lục Tụ che miệng cười: “Là việc gấp gì, nô tỳ cũng không dám nói xằng, phò mã đi rồi sẽ biết.”
Sau đó, chúng ta lại lên đường, mấy canh giờ sau đã rời khỏi địa phận của
Nam Triều, cũng không đi về phía kinh thành của Tề Việt, mà thúc ngựa về phía quan nha ở biên thành.
Liễm đỡ ta xuống ngựa, sau đó có một nữ tử một thân hoa phục đi về phía chúng ta: “Sao công chúa lại ra đây?”
Thiên Luyến công chúa mỉm cười chào hỏi với ta trước, sau đó mới chuyển mắt
nhìn Liễm, ánh mắt ẩn giấu tình ý cùng sắc mặt vui mừng bí ẩn, giọng nói của nàng rất êm tai, nhu thuận cúi đầu nói với Liễm: “Bởi vì ta không
chờ được đến lúc gặp phò mã.”
Có lẽ bởi vì có ta đứng bên cạnh,
nên dù sắc mặt của Liễm vẫn bình thường như trước, nhưng ta lại cảm thấy hắn có phần mất tự nhiên, âm thầm đưa mắt nhìn ta vài lần.
Bất
giác có chút buồn cười, nhịn cười nghe thấy hắn lên tiếng hỏi Thiên
Luyến công chúa: “Vừa rồi Lục Tụ nói có chuyện gấp, làm sao vậy?”
Ánh mắt cùng sắc mặt vui mừng của Thiên Luyến công chúa càng ngày càng rõ
rệt, khẽ mĩm cười, lại nghiêm mặt nói: “Ta muốn lên án một người với phò mã.”
Liễm có chút dở khóc dở cười, nói: “Nếu có ai dám làm công
chúa không vui, công chúa chỉ cần lệnh một tiếng là được, không cần phải chờ ta trở lại?”
“Việc làm của người này phải xử trí thế nào,
cần phò mã định đoạt.” Thiên Luyến công chúa lắc lắc đầu, cuối cùng cũng không che giấu được vẻ vui thích mà chậm rãi nở nụ cười: “Hắn dám dùng
chân đá lên bụng thê tử của chàng.”
Liễm ngẩn ra một lúc, sau mới hiểu ra, ta nhìn thấy vẻ mặt của hắn rốt cuộc không nhịn được liền mỉm
cười, nhưng thật không ngờ, hắn lại quay đầu nhìn ta, cảm xúc phức tạp
nơi đáy mắt, bất ngờ vội vã đối diện với đôi mắt của ta.
Ta bất chợt giật mình, không thể cử động. “…Tỷ xem, chiếc đàn
tranh này tên gọi là “Vũ tượng”, dùng loại gỗ lim và tơ vàng chế thành,
khi còn ở Nam Cương vô tình mà có được, cho dù sau đó xảy ra biến cố, ta vẫn bảo Thanh Hạnh giữ lại, ta biết, một ngày nào đó ta sẽ đưa nó cho
tỷ…”
Căn phòng cũng không lớn nhưng khắp nơi đều là đàn tranh, ta đi theo sau Liễm, nghe hắn giảng giải từng chiếc một—
“…Đây là ‘Tang bộc’, tỷ đã từng nói với ta, không ngờ nó lại được giấu trong
hoàng cung Tề Việt…Còn có chiếc đàn này, tỷ xem, đây là do có một ngày
ta nhìn thấy một khúc cây tử đàn hơn trăm năm tuổi, nghĩ thầm nếu dùng
làm khung đàn Tranh sẽ rất tốt, dù rằng có người bảo nên đốt thì hơn, mà hình dáng của đàn cũng xấu một chút, nhưng…đàn tranh này là do chính
tay ta làm, vẫn còn chờ tỷ đặt tên…”
Thanh Hạnh đi theo phía sau
chúng ta, đã lâu không gặp ta nên cũng có phần hơi kích động, lúc này
nghe Liễm nói xong, nhịn không được liền chen miệng vào: “Thanh tiểu
thư, mỗi một đàn tranh ở đây đều rất nổi danh, là do từ sau khi thiếu
gia đến Nam Cương thu thập đến bây giờ, có không ít là do người tự mình
làm, ngày thiếu gia lên đường đến Tà Y Cốc đón tiểu thư, liền căn dặn ta quay về Đô thành mang những chiếc đàn này đến đây, Thanh tiểu thư,
người có thể đàn thỏa thích rồi, không có tiểu thư ở một bên đàn tranh,
đã rất lâu rồi Thanh Hạnh chưa nhìn thấy thiếu gia múa kiếm!”
Liễm nhìn ta, mặt mày sáng lên vài phần, cũng không nói gì, chỉ là có chút chờ mong.
Ta không khỏi nhớ lại hôm ta vừa đến Tề Việt, ngày đó cảm xúc trong ánh
mắt hắn vô cùng phức tạp, ngay lúc đó, ta cảm thấy trong lòng rất hoảng
sợ, nhưng chỉ trong phút chốc hắn đã khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, bước
đến ôm thê tử của mình, cũng chính thức giới thiệu chúng ta với nhau.
Cho nên ta nghĩ, đó chẳng qua chỉ là ảo giác của mình, khẽ cười quên đi.
Mấy ngày nay, hắn đối đãi với ta vẫn như thường, bởi vì quốc vương Tề Việt
thân mang bệnh, Thiên Luyến công chúa liền trở về kinh thành, ở giữa
tiểu quan nha này, ta và Liễm tựa như sống lại những ngày ở Tướng phủ,
hoặc là nói, đó là do hắn cố gắng mang đến cảm giác này cho ta.
Nhưng thỉnh thoảng, khi hắn nhìn ta, nụ cười cùng ánh mắt, ôn nhu đến nỗi làm ta sợ hãi.
Chắc chắn có điều gì đó khác thường, vì thế ta hiểu, ta phải đi, có một số việc, không nên tiếp tục níu kéo.
Tìm cớ bảo Thanh Hạnh đi nơi khác, ta tiếp nhận đàn tranh trong tay Liễm,
đó là chiếc đàn do chính tay hắn làm từ gỗ tử đàn, tuy rằn