
cũng
không hề sợ, mặc dù bọn họ biết thì cả Tề Việt này hiện tại cũng không
có người nào dám động vào hoặc gây thương tổn đến tỷ. Chỉ là ta biết tỷ
băn khoăn, không muốn tỷ khó xử, nhưng tỷ tin tưởng ta, hiện giờ ta đã
có khả năng bảo hộ tỷ chu đáo, tuyệt đối không để cho tỷ chịu bất cứ một thương tổn nào.”
Ta thu hồi suy nghĩ của mình, khẽ cười, bình
tĩnh nghênh đón Thiên Luyến công chúa, ta có thể cảm giác được ánh mắt
sắc bén của ông lão phía sau lưng nàng đang nhìn chằm chằm vào ta, nhưng ta vẫn mỉm cười đúng phép tắc, không có nửa phần sơ hở.
Liễm
cùng Thiên Luyến công chúa và Thừa tướng Tề Việt đến quân doanh kiểm tra tình hình chiến sự, dặn bảo Thanh Hạnh đưa ta trở về phòng.
Mới vừa vào phòng, Li Kha liền bê bát thuốc đến: “Thuốc còn nóng, cô nương nên uống đi.”
Ta nhận lấy, sau liền nhìn nàng lên tiếng: “Li Kha, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta mau rời khỏi Tề Việt.”
Nàng không hề hỏi thêm nửa câu, dứt khoát gật đầu: “Vốn cũng không có bao
nhiêu thứ để thu dọn, cô nương muốn đi lúc nào cũng có thể.”
“Nên sớm không nên trễ, tối nay đi, đợi khi trời tối chúng ta hãy đi.” Ta
gật đầu, sau lại suy nghĩ một lúc mới mở miệng nói: “Có lẽ chúng ta
không thể rời đi dễ dàng, ta nhớ trước đây Li Mạch cô nương có dùng qua
một lại thuốc ‘Nhiếp Hồn Phấn’, có thể làm người khác mất đi tri giác
nhanh chóng, hiện tại trên người ngươi có không?”
Li Kha gật đầu.
Ta nghĩ một lát, lại lên tiếng nói: “Ta còn cần một loại có thể làm người
ta lập tức trúng độc mà chết, lại tiện mang theo bên mình, chỉ cần uống
là mất mạng.”
Li Kha lấy ra một chiếc bình sứ từ trong ngực áo,
trao cho ta một viên thuốc màu đỏ thắm, chần chờ một lát liền hỏi: “Cô
nương muốn dùng trên người ai, chỉ cần giao cho Li Kha là được.”
Ta lắc đầu: “Ta chỉ là phòng bị vạn nhất.”
Nàng nhìn ta một lúc lại hỏi: “Ta có thể hỏi cô nương đã xảy ra chuyện gì không, như vậy Li Kha cũng có thể chuẩn bị trước.”
“Chiến sự giữa Nam Triều và Tề Việt đã không thể tránh khỏi, thân phận của ta
lại đặc biệt, nếu ở lại nơi này sẽ tạo cơ hội cho kẻ khác lợi dụng, cho
nên chúng ta nhất định phải nhanh rời đi.” Ta thản nhiên nói.
Hiện giờ Liễm đã có thê nhi, có trách nhiệm, có lời hứa cần phải thực hiện,
có lẽ hết cuộc đời này đã không thể tiếp tục sống cuộc sống mà hắn mong
muốn. Nhưng, có thể cùng thê tử của hắn tương kính như tân, sống hết
những ngày còn lại cũng là hạnh phúc.
Thật ra ta cũng hiểu rõ,
biết bản thân rất nhỏ bé, sức lực của một mình ta không thể nào thay đổi được điều gì, càng không nói đến việc bình ổn trận chiến này, nhưng,
nếu không tận mắt nhìn thấy, không một lần thử qua, ta thực sự vẫn không thể từ bỏ hy vọng.
Ta nhớ đến ánh mắt của Thiên Luyến công chúa
và Thừa tướng Tề Việt nhìn ta, đối với thân phận của ta, có lẽ bọn họ
cũng không phải là không hề biết gì, tuy rằng ta tin tưởng lời nói của
Liễm. Những ngày qua ở cùng, ta cũng có thể nhận ra khả năng điều binh
lão luyện trầm ổn của hắn cũng như sức nặng của hắn trong lòng quân dân
Tề Việt, hắn nói hắn có năng lực bảo vệ ta chu đáo, cũng không phải là
nói năng bừa bãi, ta tin tưởng.
Nhưng, đến cùng ta cũng không muốn hắn phải khó xử, cũng không muốn đưa bản thân vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Cô nương muốn tự mình uống thuốc độc này sao?” Sau khi hiểu ra, Li Kha cực kỳ hoảng sợ, liên tục khuyên nhủ: “Mong cô nương ngàn vạn lần nên quý
trọng chính mình, đừng phụ lòng khổ tâm của công tử, xin cô nương nhớ kỹ đã đáp ứng điều kiện chẩn kim của công tử.”
Ta cầm tay nàng, mìm cười trấn an: “Ngươi yên tâm, ta nói là phòng bị vạn nhất, nếu không
phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không coi thường tính mạng của mình, nhưng
cũng không muốn trở thành công cụ để uy hiếp người khác.”
Li Kha
trầm mặc một lúc rồi kiên quyết nói: “Cô nương không cần phải dùng đến
thuốc này, Li Kha nhất định sẽ đưa cô nương rời khỏi Tề Việt an toàn.” Tuyết rơi tròn một tháng, cả trời đất phủ trắng một màu, đến hôm nay, mới ngừng lại đôi chút.
Tại nơi khách điếm xa xôi này, than hồng vẫn còn cháy đỏ, sảnh trước cũng
không rộng lắn, từng tốp năm ba khách nhân ngồi cùng một chỗ, dù thanh
tịnh nhưng lại không chút quạnh quẽ.
“Nghe nói, để cầu nguyện nạn tuyết qua đi, năm sau mưa thuận gió hòa, Hoàng hậu nương nương muốn
đích thân đi Thái sơn tế thiên.”
“Trời lạnh thế này, Hoàng hậu
nương nương còn muốn đến Thái sơn cầu phúc cho muôn dân, thật đúng là
tấm lòng Bồ Tát, luôn nghĩ cho lê dân bách tích!”
Ta khẽ cười,
lại nhớ đến lần cuối cùng gặp nàng, bên môi vẫn là nụ cười bình tĩnh
kiên định, khi đó ta liền biết, nữ tử này, một ngày sẽ trở thành mẫu
nghi thiên hạ, tất nhiên cũng là mẫu mực để thế nhân nhìn lên.
Khi nó, nàng không hề tránh nhìn vào đôi mắt của ta, mỉm cười như nghi, nói cho ta biết —-thật ra, ta biết tỷ là ai, cũng biết, tỷ không phải tỷ tỷ ruột của chàng.
Khi đó, nụ cười bên môi nàng như muốn che lấp đi vẻ yếu ớt trong ánh mắt, nàng nói — ta cùng chàng thành thân đã lâu như vậy, là trượng phu, chàng ôn nhu săn sóc, đối đãi với ta rất tốt, là
phò mã, chàn