
u truyền thuyết, chính là người thiếu chút trở thành hoàng thượng kia.”
Tiêu Sĩ Lãng kinh ngạc há to miệng, tuy rằng đoán được Phàn công tử
này thân phận bất phàm, mà thế nào cũng không nghĩ tới lại là bất phàm
như vậy.“Vậy ngươi làm sao có thể biết hắn đây?”
“Nói lại ngày đó lúc cha còn bệnh……” Tiểu Tiểu xoay xoay tay, chậm
rãi kể lại ngọn nguồn. “Ngày ấy ta đến quán trà kể chuyện, cũng chỉ là
kể lại câu chuyện đang được mọi người hoan nghênh — vương gia cùng đốc
quân đông bắc, bị địch mai phục, kết quả mới xuống đài đã bị một vị đại
hán làm cho hôn mê……”
Tiểu Tiểu thành thành thật thật đem chuyện quen biết Phàn Ngưỡng Cực
kể lại, đương nhiên là đã bỏ việc thân thiết hôn nhau ra, nàng dù thành
thật thế nào, cũng không có thể cả chuyện này dám nói ra miệng.
A cha nghe xong tự thuật của nàng, trầm ngâm một hồi lâu. “Hắn……
Vương gia vì sao muốn cho ngươi mượn bạc? Thậm chí còn đến nhà chúng ta, thăm bệnh ta?”
“Hắn vì sao cho con mượn bạc, con kỳ thực cũng không hiểu được. Tuy
rằng kẻ có tiền sẽ không đem một trăm lượng kia để trong mắt, nhưng mà
như thế nào cũng không đạo lý trợ giúp một người hủy thanh danh của hắn, không phải sao? Về phần đến thăm bệnh, quả thực là vì con không đúng
hẹn, hắn cố ý tới tìm con tính sổ.”
“Cho dù như thế, hắn cũng có thể cho người tới, làm sao có thể tự
mình đến chứ?” Tiêu Sĩ Lãng nói. Hồi tưởng ngày ấy thái độ của Phàn
Ngưỡng đúng là rất khách khí, hắn mới cảm thấy khí chất người thanh niên này tốt lắm, cách nói năng không tầm thường, nhịn không được mới cùng
hắn ta hàn huyên thêm mấy câu.
Hẳn nhiêm hắn đối với Tiểu Tiểu không phải tốt bình thường, có thể
hắn thật tình thích Tiểu Tiểu nhà bọn họ hay không? Hắn chắc không phải
là loại tuổi trẻ bồng bột, muốn làm bổng đánh uyên ương đấy chứ?
“Kia…… Có thể là hắn không có chuyện khác để làm.” Tiểu Tiểu suy yếu biện giải.
Tiêu Sĩ Lãng lắc lắc đầu. “Ta nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy vị công tử này, không, vị gia này thích ngươi.”
“Cha!” Tiểu Tiểu theo bản năng mà kháng nghị. “Hắn nào có…… Thích ta? Hắn ngày trước mới nói hoàng thượng phái hắn đến phía nam giám sát cái
công trình trị thủy gì đó, muốn con về sau không cần lại đến vương phủ,
ngân lượng còn thiếu hắn cũng không cần. Nghe là biết không muốn gặp lại con mà, làm sao có thể là…… là……” Nàng vừa nói trong yết hầu có chút
cản trở, nhanh chóng ngừng lại, tránh làm cho tất cả tâm sự của mình đều lộ tẩy.
“Đi giám sát công trình trị thủy chỗ nào?” Tiêu Sĩ Lãng nghĩ nghĩ.
“Cha có nghe nói năm nay lũ lụt phía nam nghiêm trọng, xem ra việc này
hao tổn một thời gian. Hay là hắn nghĩ có thể làm chậm trễ việc ngươi
hay không, nên mới nói như vậy?”
“A cha!” Tiểu Tiểu kháng nghị.“Là ai nói chúng ta không thích hợp qua lại? Hiện tại cha đây là thay hắn nói chuyện sao?”
“A cha không phải thay hắn nói chuyện? Ta chỉ là cảm thấy hắn không
giống loại nay Tần mai Sở……” âm thanh Tiêu Sĩ Lãng từ từ dừng hẳn trên
người nữ nhi.
“Tóm lại, hết thảy cũng không quan trọng.” Tiểu Tiểu ôm lấy bình đào ngâm kia, xoay người đi vào nhà.
“Tiểu Tiểu.” Tiêu Sĩ Lãng kêu nàng. “Nếu ngươi cảm thấy ở cùng hắn sẽ vui vẻ, có thể không so đo chuyện danh phận thế tục gì đó, như vậy a
cha…… A cha không muốn ngươi không vui, ngươi hiểu không?”
Tiểu Tiểu cắn cắn môi. “A cha, con không sao, thực sự.”
Tiêu Sĩ Lãng nghe xong cũng chỉ có thể vụng trộm thở dài, không nói
thêm cái gì nữa, đáy lòng cũng tiếc hận. Vì sao hắn cố tình là một vương gia đây? Nếu chỉ là công tử nhà có tiền bình thường, hoặc là dòng dõi
thư hương bình thường cũng tốt, khí chất người trẻ tuổi kia hắn thật sự
thích, làm sao không muốn hắn là con rể đây?
Đáng tiếc a đáng tiếc!
— —
Ban đêm trấn nhỏ phi thường an tĩnh, trừ bỏ ngẫu nhiên có dạ oanh (dạ là ban đêm, oanh là chim oanh => chim oanh sống về đêm chăng??!!) gáy đêm, cũng không có tiếng động ầm ỹ gì. Một vầng trăng non vắt ngang trên bầu trời, ở cừa sổ khách điếm phòng thượng hạng, có một thân ảnh
màu trắng đứng lặng đã thật lâu.
Phàn Ngưỡng Cực đứng ở bên cửa sổ suy ngẫm. Bữa tối ăn không vô, chỉ
cảm thấy phiền muộn, nằm ở trên giường cũng ngủ không được, rồi đứng
dậy, trầm mặc ngắm cảnh đêm, nhưng giờ phút này cảm xúc của hắn tựa như
nước sôi sùng sụng với hơi bốc lên không ngừng.
Bỗng nhiên, hắn cầm lấy quân cờ bàn bên cạnh bắn ra ngoài cửa sổ,
trong chớp mắt trên mái hiên khách điếm xuất hiện vài vệt bóng đen đảo
qua, đôi mắt sắc bén của hắn nhíu lại, nhún người bay vọt ra khỏi cửa
sổ.
Hắn hướng về bóng đen xuất mấy chiêu sắc bén, người kia vốn dĩ dự
tính xoay người rời khỏi, lại bị thế công Phàn Ngưỡng Cực cấp đánh không thể không ứng chiến.
Chỉ thấy chiết phiến Phàn Ngưỡng Cực vừa thu lại phóng tới, chưởng
phong không lưu tình đánh liên tục về phía đối phương. Người nọ không hé răng tiếp chiêu, lại dùng mấy chiêu chưởng pháp gọn gàng đáp lại, cũng
chưa từng ra chiêu công kích. Như thế tới tới lui lui hơn hai mươi mấy
chiêu, Phàn Ngưỡng Cực rốt cục thu hồi chiết phiến trong tay, mở ra
chiết phiến phẩy phẩy vài cái, sợi tóc mai b