Polly po-cket
Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326144

Bình chọn: 9.00/10/614 lượt.

a xem thử hay không”

“Để đó đi.” Tập Bác Niên ngẩng đầu, thản nhiên nói.

“Vâng, tôi ra ngoài đây.” Thư ký đặt cái hộp lên bàn, đi ra cửa.

Tập Bác Niên cầm lấy cái hộp trên bàn, mở ra, bên trong là một chiếc USB nhỏ, anh cầm rồi cắm vào máy tính, nhiều tấm hình nhỏ nhảy ra, tất cả

đều có liên quan đến Tập Vân Noãn, lúc sinh nhật 18 tuổi, còn có lúc tốt nghiệp trung học, khi đó, cô cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ, nhưng bây

giờ đã an nghỉ dưới lòng đất.

Cuối cùng, trên hình nhảy ra một hàng chữ: Anh, anh có báo thù dùm em không? Có mang người hại chết em bằm thành vạn mảnh không?

Đoạn USB này khiến cho Tập Bác Niên cau mày, rốt cuộc USB này là do ai

gửi tới, cô ta muốn nhắc nhở anh điều gì, muốn nói cho anh biết điều gì, ý là anh tha cho Mặc Tiểu Tịch dễ dàng quá sao?

Hai năm trước, anh đã khiến Mặc Tiểu Tịch chết đi một lần, đẩy cô vào

vực sâu tăm tối nhất của cuộc đời, bây giờ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, rõ ràng cho thấy muốn vào ngày hôm nay, quấy nhiễu đến tâm trạng của

anh.

Mà anh, nhìn thấy khuôn mặt của em gái, trong lòng quả thật có chút áy

náy, bởi vì vào thời điểm sau cùng, anh vẫn cứu Mặc Tiểu Tịch, vẫn để

cho cô sống, trong lòng vẫn không bỏ cô được, bởi vì anh yêu cô, nên lừa mình dối người nói đã báo thù, đã xóa bỏ.

Nhưng thật sự là thế sao, nếu mục đích của người nọ là muốn nhắc nhở

anh, vậy cô ta đã làm được, nhưng anh chỉ trách bản thân mình.

Rút USB ra, tâm trạng anh hoàn toàn rơi vào vực thẳm không đáy.

Mặc Tiểu Tịch không đến công ty, bởi vì cô không muốn nghe những lời

trách móc của Tô Lộ Di, nếu con đường sau này của cô phải trả giá lớn

giống vậy, cô chỉ có thể buông tay, cô không làm được như thế, cũng từ

từ hiểu ra tại sao Thiên Dã tức giận khi cô bước vào vòng lỏng quẩn này, vì đôi khi trở về, đầy sự bất đắc dĩ và khó chịu.

Anh cũng chịu đựng những chuyện như vậy, cho nên anh hiểu, cô còn ngu ngốc trách lầm anh, cô đúng là ngu ngốc!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó nắm cửa chuyển động, Thiên Dã từ bên ngoài đi vào; “Tiểu Tịch, mặc quần áo vào đi, chúng ta ra ngoài một chút.”

“Được, chúng ta đi đâu?” Mặc Tiểu Tịch cảm thấy dáng vẻ của anh hôm nay, có chút không bình thường, có cảm giác vô cùng tĩnh mịch.

“Đi sẽ biết, anh ở ngoài chờ em.” Thiên Dã cười khẽ, cười hết sức yếu ớt, anh nhẹ nhàng đóng cửa, giống như chưa từng vào.

Mặc Tiểu Tịch đi tới trước tủ quần áo lấy một bộ đồ, mặc lên người,

trong lòng cô mơ hồ cảm nhận được, chuyện anh muốn nói với cô, có lẽ sẽ

có chút bi thương.

Cô đi ra cửa, Thiên Dã đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mây ngoài cửa,

hôm nay anh mặc đồ màu trắng, bên ngoài sạch sẽ gọn gàng.

“Xong rồi à?” Anh đột nhiên quay đầu, đi tới, đưa tay về phía cô: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Mặc Tiểu TỊch bước lên, bỏ tay vào trong tay anh, anh nắm rất chặt,

giống như mãi mãi không muốn buông ra, sau đó kéo cô đi, rời khỏi căn

hộ. Xe rời khỏi khu nhà, thời tiết buổi sáng rất tốt, bây giờ lại có chút âm u, mặt trời ẩn núp sau những đám mây thật dày, giấu đi tất cả ánh sáng.

Mặc Tiểu Tịch quay đầu nhìn Thiên Dã, anh luôn nhìn về phía trước, tập

trung lái xe, trên mặt giống như phủ một lớp sương mù khiến người ta

nhìn không thấy, thật thật ảo ảo.

Cô không hỏi anh nữa, bây giờ bọn họ đang đi đâu, vừa rồi đã hỏi, nếu

anh muốn nói, anh đã nói từ sớm, cô không cần thiết phải nhiều lời hỏi

lại lần nữa.

20 phút sau, đường xá xung quanh khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc,

cho đến khi xe ngừng ở cổng cô nhi viện, cô mới hiểu được mục đích anh

muốn đến.

Thiên Dã xuống xe, Mặc Tiểu Tịch cũng mở cửa xe bước xuống.

"Sao hôm nay lại muốn đến đây?" Mặc Tiểu Tịch đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi.

Thiên Dã nắm tay cô, đi thẳng vào trong, bây giờ là thời gian chơi trong sân của mấy đứa trẻ, đều là mấy đứa chưa tới tuổi đến trường, bọn chúng mở to mắt nhìn dì và chú đẹp trai, ánh mắt đầy sự tò mò.

"Bọn chúng rất giống chúng ta hồi nhỏ." Mặc Tiểu Tịch cười khẽ, dường

như nhớ lại lúc mình còn nhỏ, đã từng chạy tới chạy lui trên mảnh sân

này, khi đó Thiên Dã luôn lẳng lặng ngồi trên xích đu, không nói chuyện

với một ai, cũng không thích chơi đùa, chỉ khi cô bước tới kéo anh, mới

chịu đứng dậy.

Trên mặt Thiên Dã nở nụ cười dịu dàng, anh đã từng đến đây hồi tưởng,

những ký ức đó đối với anh rất quý giá, anh có thể quên hôm nay anh đã

làm gì, nhưng mãi mãi sẽ không quên 20 năm về trước, anh ở đây nhìn cô

vui cười, những thứ anh nhớ được chính là như vậy, giấu ở trong lòng

giống như một chiếc gương, thu hết những hình ảnh đẹp vào đó, tất cả

hình ảnh bên trong đều có liên quan đến cô.

Anh kéo cô đến sân sau, cô biết nhất định anh sẽ tới nơi này, đây là chỗ bí mật của bọn họ.

"Bây giờ còn chưa tới mùa hoa nở, sao lại đến đây?" Mặc Tiểu Tịch ngẩng

đầu nhìn thân cây trụi lủi, gió thổi qua, đìu hiu và lạnh lẽo.

"Bởi vì anh đã không đợi được đến lúc nhìn thấy hoa nở." Thiên Dã thản

nhiên nói, dắt cô tới ngồi dưới tàng cây: "Tới đây, ngồi với anh một

lúc, một lúc là được rồi."

Mặc Tiểu Tịch tới cạnh anh, ngồi xuống: "Hiện tại là mùa đông, đ