
àm, chỉ nằm trên giường ngủ.
Trong lúc mông lung, cảm thấy có một đôi tay lạnh lẽo mò vào trong chăn, cô hơi hoảng hốt, vội vàng mở mắt.
Một khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt cô, cô có thể nhìn thấy vẻ
lạnh lùng của anh, đường nét rõ ràng, hơi thở nam tính nóng rực áp về
phía cô.
"Anh có việc gì sao?" Mặc Tiểu Tịch tránh né hơi thở của anh, lông mày cau lại.
Vẻ mặt của cô dường như vô cùng chán ghét, làm cho Tập Bác Niên rất đỗi
không vui: "Em nói gì? Chẳng lẽ em nghĩ, tôi cho em ở lại nhà tôi, là để em mỗi ngày trốn trong phòng sao? Đã lâu không muốn em, em có muốn tôi
không?"
"Một chút cũng không muốn, anh làm tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm." Mặc Tiểu Tịch không do dự nói.
Vẻ mặt của Tập Bác Niên cứng đờ: "Mặc Tiểu Tịch em thật sự là không học
được một chút thông minh nào, còn muốn nhào tới đánh tôi lần nữa sao?
Dám nói tôi ghê tởm, hôm nay tôi sẽ để em cảm thấy thế nào là ghê tởm
đến tột cùng."
Anh xốc chăn của cô lên, phát hiện trên người cô chỉ mặc một chiếc váy
ngủ, hai chân mịn màng thon thả làm máu trong người anh sôi sục, bụng
dưới nhanh chóng căng lên, đã lâu anh không có đụng vào cô, nhớ lại vui
sướng kích thích trên người cô, làm cho anh không nhịn nổi, anh muốn lập tức đoạt lấy cô, thật sâu.
Dưới ánh mắt sói lang của anh, trong lòng của Mặc Tiểu Tịch bắt đầu
hoảng hốt: "Tập Bác Niên, tôi khuyên anh không nên đụng vào tôi, Ninh
Ngữ Yên sẽ nhanh chóng trở về, trên thế giới này không có người phụ nữ
nào thật sự rộng lượng đến mức có thể chia sẻ chồng cô ta với người phụ
nữ khác đâu."
"Haha..." Tập Bác Niên vuốt ve hai chân cô: "Em nghĩ tôi đến giờ này, là vì muốn tránh mặt cô ta sao? Em quá coi thường tôi rồi, tôi đã dẫn em
về nhà chơi đùa, sao còn phải sợ cô ta mất hứng."
Anh rút tay về, đứng lên cởi quần áo, từng cái từng cái một, ung dung
tao nhã cởi ra, thân hình cao lớn và cường tráng, giống như phơi bày một tác phẩm nghệ thuật.
"Anh..." Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trắng bệch, cô không muốn làm với
anh, nhớ tới những tiếng buổi tối nghe được, cô cảm thấy buồn nôn: "Tập
Bác Niên, cái kia của tôi đã tới, không thể cùng với anh..."
"Thật sao? Để tôi kiểm tra xem." Anh cúi đầu sờ soạn bắp đùi của cô.
"Anh cút ngay cho tôi, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi." Mặc Tiểu Tịch vô thức mắng chửi, đẩy tay anh ra.
Sắc mặt của Tập Bác Niên tái mét, giận dữ xé rách váy ngủ trên người cô: "Đừng chạm vào em?, vậy hôm nay tôi muốn dùng đôi tay này sờ khắp người em, em có tư cách gì ghét bỏ tôi? Đồ kỹ nữ thối tha, em là thứ gì mà
chê tôi dơ bẩn." Cảm nhận được ác cảm cô đối với mình, trong lòng anh
rất khó chịu, giống như có một bàn tay vô hình đang quấy nhiễu trong
lòng anh.
"Cho dù tôi là thứ gì cũng tốt hơn là thứ ngựa đực như anh, đúng là tôi
chê anh ghê tởm, chê anh bẩn thỉu, nhìn thấy anh, tôi cũng muốn ói, anh
là một thằng khốn nạn, đốn mạt." Mặc Tiểu Tịch hung hăng phản kích, trái tim của cô đã bị chọc thủng một lỗ, cho nên cần phải tận sức phản kích. Tập Bác Niên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận bừng bừng của cô, đôi mắt bắt đầu phủ một lớp băng.
Người phụ nữ này, lại trở về bộ dạng toàn thân phủ đầy gai, trong trí nhớ, có một khoảng thời gian rất ngắn, anh thật sự đã nhìn thấy nụ cười ngọt
ngào vui vẻ của cô, dịu dàng và bình thản, sự thay đổi này, là từ ngày
đính hôn đến bây giờ.
"Mặc Tiểu Tịch, hôm nay em nhất định phải
chết." Anh lạnh lùng kề sát vào mặt cô, đoạt lấy môi cô, vói đầu lưỡi
vào trong miệng cô, quấn chặt lưỡi cô.
"Oẹ..." Mặc Tiểu Tịch nôn
khan từng trận, khuôn mặt cũng nổi lên gai ốc,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn, nghĩ tới trong miệng của anh không chừng vẫn còn lưu lại nước bọt của
Ninh Ngữ Yên, thì cô không cách nào khống chế được dạ dày bắt đầu cuồn
cuộn lên.
Tập Bác Niên hất cô ra, trong mắt chợt lóe lên một chút bi thương, cô chán ghét anh như vậy sao: "Được! Em có dũng khí lắm, dám nôn, Mặc Tiểu Tịch, hôm nay tôi không chơi chết em, thì tôi không phải
họ Tập."
Anh giống như một con dã thú, trở nên hung ác và tàn
bạo, gần như không có một chút thương xót, cứng rắn chen vào trong cơ
thể cô, cô càng vùng vẫy, động tác của anh càng trở nên mãnh liệt.
Chuyện này đối với cô mà nói, hoàn toàn là một cuộc vận động đau đớn, toàn
thân lạnh run, hơi thở dồn dập giống như bị phong bế trong một cái rương màu đen.
Cô không nên yêu anh, bởi vì cuối cùng cũng có một ngày trở thành cội nguồn làm cô đau khổ nhất, so với thù hận và tai nạn còn
đáng sợ hơn gấp trăm lần, tình yêu chính là vậy, tốt đẹp nhưng vô cùng
tàn nhẫn.
Anh không được yêu cô, bởi vì anh không thể dao động
trước mối thù của em gái, nếu anh dao động,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn,
anh sẽ không có tư cách làm anh trai của con bé, chỉ có tiếp tục như
vậy, mới có thể làm cho tâm kiên định!
Cho nên bọn họ không cần
tình yêu, dù nội tâm bắt đầu rõ ràng, thà rằng nhắm mắt lại, không nhìn
tới, không suy nghĩ, bởi vì so với tình yêu, thù hận càng dễ dàng đối
mặt và áp dụng hơn.
Sau khi xong việc, trong phòng đầy mùi phóng đãng, giữa hai chân của Mặc Tiểu Tịc