
h có chất lỏng sềnh sệch màu trắng.
Tập Bác Niên xuống giường mặt quần áo, Mặc Tiểu Tịch kéo chăn qua người, quay lưng đi, không nhìn anh.
Anh ngồi trên ghế sofa, sau đó đốt một điếu thuốc: "Em có muốn biết, tại
sao thời gian tôi giao dịch với Nguỵ Thu Hàn là một năm không?"
Mặc Tiểu Tịch không hỏi lại.
"Bởi vì, như thế mới đủ thời gian làm cho em mang thai con của tôi, tôi muốn trên đỉnh đầu của Nguỵ Thu Hàn mang một chiếc mũ màu xanh đẹp nhất thế
giới, bị tôi chơi nhiều như vậy,๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn, nói không
chừng ở trong bụng của em đã có con của tôi rồi, haha..." Tập Bác Niên
sảng khoái cười khẽ, chờ đợi đáy lòng phủ đầy cảm giác vui sướng.
Nhưng, vẫn yên lặng, anh không có bất kỳ cảm giác vui sướng nào.
Mặc Tiểu Tịch bị lời nói của anh làm cho kinh hãi: "Anh nói cái gì? Anh để
tôi mang thai con của anh, sau đó vứt bỏ? Tập Bác Niên, đứa bé là một
sinh mạng, không phải là đồ bỏ đi, không phải là công cụ để anh lợi
dụng, tôi có chết cũng sẽ không mang thai, ngay cả có, tôi sẽ lập tức
bóp chết, sẽ không để nó đến cái thế giới vô tình lạnh lẽo này."
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn, Cô điên cuồng gào thét về phía anh, hốc mắt
hơi ướt, tầng tầng che phủ thế giới trước mắt cô, bóp méo, mờ nhạt.
Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, sao anh phải tàn nhẫn như vậy.
Tro thuốc trong tay rơi xuống trên quần tây, cổ họng của Tập Bác Niên căng
lên, anh cười khẽ: "Chuyện này không phải do em quyết định, kế hoạch
trước đó, tôi sẽ không thay đổi."
Mặc Tiểu Tịch tuyệt vọng, nước mắt chảy xuống, xa cách và lạnh lùng bật cười: "Anh đúng là một tên súc sinh." Có bản lĩnh thì nói
lại lần nữa xem?" Tập Bác Niên nheo mắt gầm lên, sau khi nói ra, anh bắt đầu hối hận, bởi vì những lời này với cô mà nói, không có một chút tác
dụng, từ trước đến nay cô đều không sợ chết, vô cùng to gan lớn mật.
Quả nhiên, lời nói của anh vừa ra khỏi miệng, trong miệng cô lại phun ra
những từ tương tự: "Anh là một tên súc sinh, súc sinh, súc sinh." Cô nói liên tiếp ba lần, mắt cũng không chớp, không có chút sợ hãi, không quan tâm đến cái chết.
"Mặc Tiểu Tịch..." Tập Bác Niên giận dữ hét tên cô, bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía cô.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại chấn động trong túi anh phát ra, anh dừng
bước lại, tạm thời che giấu đi tức giận ngút trời, nhấc điện thoại, là
Ninh Ngữ Yên.
"Alô." Trong nháy mắt, giọng nói của anh trở nên mềm mại vô cùng.
"Niên, anh còn đang ở công ty không? Bây giờ em đang ở chỗ triển lãm tranh, lát nữa chúng ta cùng đi ăn món Italy đi."
Tập Bác Niên trầm tư vài giây, mũi chân chuyển sang hướng khác, đi ra ngoài: "Được! Em chờ anh một chút, anh lập tức đến ngay."
"Được! Em chờ anh, cứ như vậy trước đi." Ninh Ngữ Yên cúp điện thoại, đứng
trong phòng triển lãm tranh tao nhã, chuông điện thoại vang lên, nụ cười trên mặt tắt dần, từ mấy giờ trước, có người báo với cô ta , Tập Bác
Niên vào phòng của Mặc Tiểu Tịch, đến bây giờ vẫn chưa ra.
Con
đàn bà đáng ghét này, xem ra, cô ta không thể khinh địch, tuy mục đích
của Tập Bác Niên là muốn trả thù, nhưng khó đảm bảo anh không nảy sinh
tình cảm với người phụ nữ kia, đàn ông đúng là không thể tin được, hơn
nữa ánh mắt anh nhìn Mặc Tiểu Tịch khiến cô ta cảm thấy không đơn giản
là trả thù.
Sáng hôm sau.
Mặc Tiểu Tịch đi tới trong hoa viên, tìm chỗ ngồi xuống, bên tai, có tiếng va chạm rất nhịp điệu của giày cao gót.
Lúc này, bốn bề vắng lặng.
Mặc Tiểu Tịch vừa định đứng lên, trên vai đột nhiên có một sức nặng ấn cô
ngồi lại như cũ, cô không nhìn thấy người tới sau lưng, nghiêng đầu,
nhìn thấy một đôi tay sơn màu tím nhạt.
Cô biết người sau lưng là Ninh Ngữ Yên!
Bàn tay trên vai từ từ chuyển qua cổ rồi đến vai, dùng sức siết chặt, một
giọng nói thản nhiên vang lên: "Mặc tiểu thư, hoa viên của nhà họ Tập
rất đẹp phải không?"
Ninh Ngữ Yên nói xong, móng tay đâm vào da
thịt của Mặc Tiểu Tịch, trong không khí ngoại trừ mùi hoa cỏ, còn có mùi máu tanh, sau khi quần áo màu xanh nhạt dính phải máu, liền chuyển sang màu đen.
"Đúng vậy, rất đẹp, Ninh tiểu thư, vai của tôi không
đau nhức, cô không cần xoa bóp cho tôi." Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch đã
trở nên trắng bệch, cô rất đau, nhưng cô không muốn ầm ĩ với cô ta, đối
với người phụ nữ này, cô chỉ muốn cố gắn tránh đi.
"Thế nào,
chiều hôm qua cùng Niên vận động cả buổi chiều, cả người nhất định rất
mệt mỏi phải không?" Ninh Ngữ Yên nhẹ nhàng nói xong, khom lưng kề sát
mặt vào gò má của Mặc Tiểu Tịch, móng tay độc ác đi sâu vào một phân.
Mặc Tiểu Tịch lạnh lùng nói: "Ninh tiểu thư, cô đã quên đây chỉ là giao
dịch thôi sao? Lúc cô đồng ý với Tập Bác Niên chẳng lẽ không có chuẩn bị sẵn tâm lý?"
"Tiện nhân, cô đừng nghĩ có thể lấy lòng anh ấy ở
trên giường, là có thể nắm được trái tim của anh ấy, anh ấy sẽ không
điên khùng như vậy đâu, cô đã hại chết Vân Noãn, anh ấy thậm chí muốn
giết cô, sao có thể đi yêu cô được, tôi cảnh cáo cô, kết quả của mơ mộng hão huyền quá mức là cô sẽ chết không toàn thây." Mấy chữ sau cùng của
Ninh Ngữ Yên vô cùng trầm thấp và nhẹ nhàng.
Ninh Ngữ Yên đán