
õ, chỉ biết anh ta vô
cùng phẫn nộ, giống như một con dã thú, muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tỉnh dậy, lại ngất đi.
Một lần lại một lần, từ nửa đêm cho đến bình minh, không hề dừng lại.
Ánh mặt trời chói lọi chiếu vào mắt cô, cô mệt mỏi mở mắt ra, vừa mở mắt, thì nhìn thấy có một người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Giữa ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc, làn khói lượn lờ xung quanh,
gương mặt vô cùng đẹp trai, đường nét giống như tượng điêu khắc hoàn mỹ, ngồi bất động ở đó, tựa như tác phẩm nghệ thuật quý báu, hai hàng lông
mi dài rậm, đôi mắt thâm thuý hẹp dài lạnh như băng, làn môi mỏng quyến
rũ, khói trắng lượn lờ từ bên trong bật ra.
Ngón tay thon dài đưa về phía chiếc gạt tàn trên giường búng ra tàn thuốc, sau khi anh nhìn
thấy cô đã tỉnh, đôi mắt đen nhánh nhìn lướt qua cô, mang theo sự khinh
miệt: "Đã tỉnh rồi à?"
Mặc Tiểu Tịch khẽ động đậy, đau đớn giữa
hai chân truyền đến làm cô nhớ lại những chuyện đã xảy ra, tức giận
giống như cỏ dại sinh trưởng tốt, trong nháy mắt bộc phát: "Tên khốn nạn này, khốn nạn..." Cô cầm chiếc gối lên, đánh vào người anh, trong đôi
mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận, lần đầu tiên của cô đã cứ như vậy mà mất đi.
Tập Bác Niên bắt lấy cổ tay cô, đoạt đi chiếc gối, vứt qua
một bên, nở nụ cười chế giễu: "Sao, cô đã quên là người đàn ông của cô
đã bán cô cho tôi sao, 20 tỷ, thật sự là một con gà có giá rất đắt."
Anh nhìn cảnh xuân của cô, ý cười trong đáy mắt đầy vẻ châm chọc.
Tiếng của Mặc Tiểu Tịch đã mất đi trong nháy mắt, đầu tóc lộn xộn ngây ngốc
ngồi đó, mặc cho anh nắm lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt của mình, giống như
một kẻ điên, cúi đầu, nở nụ cười thê lương.
Đúng vậy, sao cô lại quên, Nguỵ Thu Hàn bán cô, xem cô giống như một món hàng hóa, hoặc là một con chó, con mèo.
Địa ngục và thiên đường gần đến mức đưa tay là có thể đụng tới.
"Không có gì để nói phải không." Tập Bác Niên lạnh lùng mở miệng, hài lòng
nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, trong mắt chứa sự hưng phấn và sảng khoái,
đây là báo ứng.
Anh sẽ không quan tâm đến sự đáng thương của cô,
bởi vì hiện tại anh hận không thể kết thúc mạng sống của cô, nhưng giết
đi thật sự quá tiện nghi cho cô, anh còn rất nhiều tiết mục hay đang chờ cô, nắm lấy cổ tay cô, anh ra sức kiềm nén tức giận, nở nụ cười nói:
"Bây giờ, cô nên đến lễ đường rồi."
Mặc Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên, lẩm bẩm tự nói với bản thân: "Lễ đường? Hôn lễ của tôi còn sao?"
"Còn, đương nhiên còn, cô nhất định phải đến." Tập Bác Niên kéo cô xuống
giường, đẩy đến trước gương, giống như người tình, vuốt ve cổ của cô
nói: "Xem này, đường cong rất đẹp." ngón tay đi đến đâu, bên trên đều là dấu hôn nhìn thấy mà giật mình.
Từng đốm một, giống như dấu ấn. Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch lảo đảo, nội tâm hoàn toàn tĩnh mịch.
"Đây là quà mừng tôi tặng cho hai người, mang theo đi tìm chú rễ, dù sao hôm nay tôi cũng được mời làm khách, lát nữa tôi sẽ tự mình đưa em đi." Tập Bác Niên nở nụ cười lạnh, giống như có thể đóng băng cô.
Lát
sau, có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đến thay áo cưới lộng lẫy cho cô, mái
tóc dài được vấn lên, khuôn mặt trang điểm vô cùng tinh xảo.
Vẻ
đẹp của cô làm cho mọi người không nhịn được tán thưởng, nhưng đôi mắt
cô lại trống rỗng, giống như một vũng nước đọng, u tối buồn bã, không
nhìn thấy sự dao động.
Cô im lặng ngồi đó, dường như đang suy nghĩ tìm lối thoát.
10h sáng, là giờ cử hành hôn lễ.
Những quan khách được mời sôi nổi đi vào, kỳ lạ là bên ngoài không hiểu sao
có rất nhiều phóng viên đến, tuy Nguỵ gia ở chỗ này có danh tiếng không
nhỏ, nhưng cũng không đến mức khiến cho phóng viên coi trọng như vậy.
Nguỵ Thu Hàn mất hồn đứng bên trong lễ đường, anh ta mặc bộ lễ phục màu
trắng, giống như một vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú, đêm qua, cả đêm anh
ta không ngủ, lục phủ ngũ tạng xoắn lại với nhau đau đớn, mỗi một giây
đều vô cùng gian nan, vì để Tập Bác Niên mang công trình tặng cho anh
ta, anh ta bất lực tự dâng người phụ nữ của mình lên giường của hắn.
Anh ta biết rõ mục đích của Tập Bác Niên, nhưng có một số chuyện xảy ra trước đó, đã không cách nào vãn hồi.
9h50', một chiếc xe màu bạc khí thế hùng hổ từ phía xa chạy đến, trên bãi cỏ
bên ngoài lễ đường, cửa xe mở ra, Tập Bác Niên mặc một bộ Tây trang màu
đen kéo Mặc Tiểu Tịch mỉm cười đi vào lễ đường.
Dấu hôn đỏ tươi dưới ánh mặt trời tựa như có thể nhỏ ra máu.
Phóng viên vốn đang suy đón rốt cuộc là có sự kiện lớn gì, nhìn thấy cảnh
này, tất cả đều vô cùng hưng phấn, nếu bọn họ không lầm, người đang nắm
tay cô dâu chính là tổng giám đốc Tập thị Tập Bác Niên, trực giác nhạy
bén nói cho họ biết, đây là một trong những vụ bê bối đặc sắc nhất.
"Tập tiên sinh, cô dâu có quan hệ gì với ngài, tại sao lại do ngài đưa cô ấy đến?"
"Dấu hôn trên người của cô dâu, có phải là do Tập tiên sinh tạo ra hay không?"
"Mục đích hôm nay ngài đến là muốn khiêu chiến đoạt vợ với Nguỵ tiên sinh sao?"
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Tập Bác Niên chỉ cười nhạt, không hề
trả lời lại, nhưng sự mờ ám này, vừa lúc khiến cho phóng viên có cơ hội
tốt để thổi phồng s