
iống như dã thú rời đi.
Mơ ước, cuộc sống, từ khoảnh khắc đứa bé mất đi đã trở nên không còn
quan trọng, anh sẽ không hiểu được, đối với một người phụ nữ, một người
mẹ đứa bé có giá trị đến cỡ nào!
“Wow, giống như đang đóng phim, mẹ nó, thật kích thích.”
“Thì ra chàng công tử nhà giàu kia đến tìm cô, có chuyện hay, có chuyện hay nha…”
“Giả bộ làm gì, tới đón cô thì vui vẻ trở về hưởng thụ cuộc sống sung sướng với anh ta là được, thật nhàm chán, ghét.”
Sau khi những người trong đại sảnh xem xong kịch hay thì trở lại bình
thường, trên thế giới này, mỗi ngày đều có vui buồn hợp tan, bọn họ chỉ
cần hôm nay có rượu hôm nay say.
Mặc Tiểu Tịch đi tới nhà bếp, ngồi dựa vào một bên, ngẩn người.
Làm người có thể tùy ý khóc lớn mắng to là hạnh phúc, nhưng ngay cả thứ
hạnh phúc này cô cũng không có, bởi vì cô biết bất luận thế nào, thứ cô
đã mất đi, không quay lại được.
“Này…” Ở cửa sổ, nữ phục vụ tên Trầm Lam với người tới, cười trộm và đẩy đẩy Mặc Tiểu Tịch: “Người vừa rồi là chồng của cô à?”
“Không phải.” Mặc Tiểu Tịch lắc đầu.
“Vừa có đứa bé, vừa có nước mắt, ôi chao, tôi xem còn rối rắm hơn phim
Hàn Quốc, không phải người đàn ông đó đối với cô tốt lắm sao?”
“Anh ấy là bạn của tôi, là bạn tốt nhất.” Mặc Tiểu Tịch nhìn cô ta, im lặng và hờ hững.
Hiển nhiên Trần Lam không tin, phất tay: “Sao cũng được, nghe tôi nói
một câu, nếu giận hờn thì bỏ qua đi, mặc dù anh ta đã làm chuyện có lỗi
với cô, nhưng vẫn đến tìm cô, người đàn ông hết lòng với cô như vậy còn
hiếm thấy hơn cả khủng long, dáng dấp cũng tốt, tính tình cũng tốt, tôi
sống hơn tám trăm năm cũng không gặp được người đàn ông sạch sẽ như vậy, chắc cô biết cái gì gọi là sạch sẽ, cho nên, đừng không biết đủ.”
Mặc Tiểu Tịch không lên tiếng nữa.
Những ngày sau đó, tối nào Thiên Dã cũng đến quán đúng giờ rồi đi theo
cô về nhà, Mặc Tiểu Tịch đẩy anh ra khỏi phòng, anh đứng ở ngoài cửa,
nhận được tin nhắn thì rời đi, nhưng những công việc buổi tối anh đều đã gạt qua một bên.
Gần nửa tháng, chủ quán và khách trong quán đều rất quen thuộc với chàng trai trẻ tuấn tú luôn mang mũ và mắt kính, còn thường xuyên lấy anh ra
chọc ghẹo Mặc Tiểu Tịch, đoán không ra tại sao đêm hôm khuya khoắt mà
anh lại đeo mắt kính.
Càng tò mò, càng muốn khám phá bí mật.
“Chàng trai trẻ, cậu thật có nghị lực, chúng tôi đều rất xem trọng cậu.” Khách trong quán đến gần trêu ghẹo anh, thừa dịp anh không chú ý, nhanh chóng tháo mũ và kính của anh xuống. Editor: Lost In Love
Mặt của Thiên Dã biến sắc, quả thực đã bị dọa hết hồn: "Anh làm gì vậy?" Anh không vui quay đầu lại, đã bị bọn họ nhìn thấy, anh cũng không muốn che giấu nữa.
Người trong đại sảnh nhìn thấy dung mạo thật sự của anh đều ngây người,
đó là một gương mặt vô cùng hoàn hảo, nếu là phụ nữ sẽ là một mỹ nhân
tuyệt sắc, đôi mắt màu xanh, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng giống
như hoa tường vi, làn da trong suốt và trắng nõn giống như sương mù mông lung nửa thật nửa ảo, làm cho người ta nghi ngờ không biết có phải thật hay không.
Trên đời này sao lại có một người đàn ông tuyệt vời như vậy!
Sau ba giây yên tĩnh, tất cả đều bùng nổ.
Thứ nhất là bọn họ chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, thứ hai là gương mặt của anh rất giống với một siêu sao trên truyền
hình, không phải giống, mà chính là người đó.
"A....a...Là Thiên Dã, là Thiên Dã." Một cô gái trẻ hét lên, cô ta rất
thích Thiên Dã, vốn tưởng rằng chỉ có thể nhìn thấy trong TV, không ngờ, lại có một ngày tận mắt nhìn thấy.
"Cô nói anh ta chính là Thiên Dã thường có mặt trong những buổi trao giải thưởng đó sao?”
"Đúng rồi, đúng rồi, không ngờ ngoài đời còn đẹp trai hơn."
"Ai có điện thoại mau đến chụp hình đi, cho người ta biết siêu sao Thiên Dã cũng đến quán của chúng ta." Bà chủ lao từ bên trong ra, kề sát vào
bên cạnh Thiên Dã, để người khác chụp hình cho bọn họ.
Bình thường chỉ có ở trên sách báo mới có thể nhìn thấy hình quảng cáo
của Thiên Dã, nếu hình được phát lên mạng, nhất định sẽ gây sóng to gió
lớn.
Tay chân Thiên Dã có chút luống cuống, ánh mắt của những người trong quán nhìn anh giống như sói như hổ khiến cho anh hoảng hốt.
"Các vị, xin đừng chụp được không? Tôi có thể thoả mãn yêu cầu của các vị, nhưng xin đừng truyền ra ngoài."
Mặc Tiểu Tịch đi từ bên trong ra, đi tới trước mặt Thiên Dã: "Em có
chuyện muốn nói với anh, theo em ra ngoài." Cô lạnh mặt kéo anh ra khỏi
đám người.
Mọi người nhìn thấy sắc mặt của cô khó coi như vậy thì nghĩ rằng hai
người họ ra ngoài cãi nhau, ôm tâm trạng có kịch hay để xem, bọn họ
thích thú đứng đầy ở cửa.
"Chạy..."
"Hả..." Thiên Dã có chút không hiểu.
"Đồ ngốc, em nói chạy mau." Mặc Tiểu Tịch kéo lấy anh, co chân bỏ chạy.
Những người trong quán không ngờ bọn họ lại chạy bất thình lình như vậy, sau khi ngẩn người thì la lớn: "Thiên Dã chạy rồi, chúng ta đuổi theo."
Mặc Tiểu Tịch kéo Thiên Dã chạy thụt mạng về phía trước, phía sau có một đám người đang đuổi theo, đêm khuya yên tĩnh dường
như có chút kỳ lạ.
Cô kéo anh vào một hẻm nhỏ dơ bẩn, đa số người trong qu