
ng.
Thiên Dã cau mày, mắt sáng như đuốc: “Tiên sinh, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”
“Được, được, được, thả, tôi thả được chưa?” Nơi này không phải địa bàn
của anh ta, không nên rước lấy thiệt thòi trước mắt, Dương Cảnh Huy
buông Mặc Tiểu Tịch ra: “Cô gái, sau này sẽ gặp lai.”
Dương Cảnh Huy lái xê bỏ đi, Thiên Dã vẫn nắm chặt như cũ, giống như vừa buông aty, mọi thứ sẽ trở thành giấc mộng, anh đã nằm mộng rất nhiều
lần, mơ rất nhiều cảnh tượng.
“Thiên Dã, anh làm em đau quá.” Mặc Tiểu Tịch vặn vẹo bả vai.
Lúc này Thiên Dã mới buông cô ra: “Bây giờ em đang ở đâu? Mấy năm nay em và đứa bé sống thế nào?”
Đứa bé!!
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch lại hiện lên sự đau đớn: “Em muốn đi
toilet, trong đây có không?” Cô chỉ vào nhà hàng Tây, lãng tránh câu hỏi của anh.
“Có, anh đưa em đi.” Thiên Dã dẫn cô đi vào nhà hàng: “Đúng lúc hom nay
phải quay một cảnh cầu hôn ở nhà hàng cho nen mới mượn chổ, anh ra ngoài hít thớ không khí một chút, không ngờ lại có thể gặp em.”
Mặc Tiểu Tịch cúi đầu im lặng, đi cùng anh vào nhà hàng, tổ quay phim ở
bên trong. Thiên Dã không để ý tới những người khác, tự mình dắt cô đi
vào nhà vệ sinh.
“Ở trong này, em đi đi, anh ở ngoài chờ em”
“Được”
Mặc Tiểu Tịch đi vào trong, đứng ngẩn người nhìn xung quanh đi về phía cửa sổ, thực ra cô vốn không muốn đi toilet.
Mở cửa sổ, cô cẩn thận trèo ra ngoai, những cạnh sắt xước qua cánh tay,
cổ họng của cô cũng không thốt ra một tiếng, sau khi rơi xuống đất, cô
chạy như điên trong con hẻm tối thui.
Cô không muốn quay về quá khứ, cũng không muốn nhớ về quá khứ, biết,
không biết, cô chỉ muốn sống trong thế giới của mình, không bi ai làm
phiền.
Thiên Dã vẫn chìm đắm trong vui sướng, qua hơn nửa tiếng vẫn không thấy cô đi ra.
“Tiểu Tịch, em đã khoẻ chưa?”
Không có tiếng trả lời.
“Bên trong có ai không, anh đi vào nhé.” Thiên Dã lao vào nhà vệ sinh.
Phòng vệ sinh trống không, không có một ai, cửa sổ mở, gió lạnh từ bên
ngoài thổi vào, ngực nah thắt lại, chạy đén cửa sổ, bên kia tối thui,
trên cửa sổ có vết máu khô nói cho anh biết, cô đã chạy trốn.
Thiên Dã dùng sức đám vào bệ cửa sổ một quyền, bàn tay trắng mịn lập tức chảy máu đàm đìa: “Mặc Tiểu Tịch, tại sao em phải chạy trốn.”
2h sáng. Mặc Tiểu Tịch quay lại nhà trọ của cô.
Cô không mở đèn, cũng không xử lý miệng vết thương, ngồi ngẩn người
trong một góc, ánh trăng ngoài cửa lạnh lẽo chiếu vào người cô, những
thời khắc yên tĩnh của đêm luôn khiến người ta nhớ lại rất nhiều chuyện
của trước kia, làm cho cô phải tìm đủ mọi cách để trốn chạy quá khứ.
Những chuyện ấy giống như thuỷ tảo quấn trên cổ cô, ghìn chặt lất cô,
đào, khoét tim cô, uống máu của cô, đóng cô lại trên cây thập tự thốn
khổ nhất.
Dần dần...
Cô nhớ tới đêm mất đứa bé, ngay cả mặt đứa be cô cũng không nhìn thấy
thì được cho biết là đã chết, ngay cả tạm biệt cô cũng không thể nói với no.
Cô nhớ đêm đó anh đã từng nói rằng hy vọng cô có thể chết đi, giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽ và đầy mong đợi.
Cô nhớ lúc cô lê lết cơ thể yếu ớt giống như một cái xác không hồn thì
trên TV cũng đang tô điểm lên hôn lễ long trọng của anh và Ninh Ngữ Yên, cô sẽ không quên, bọn họ cười rạng rỡ và hạnh phúc đến cỡ nào.
Cô đứng ở đó, giống như là địa ngục, một địa ngục thật sự.
Dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, dựa vào tường, để ánh trăng làm đống băng trái tim đang chảy máu của cô hoàn toàn.
Sáng sớm, cô ngã xuống giường ngủ thiếp đi, cô không cảm thấy đói, ăn
uống chỉ là nhiệm vụ cơ giới hoá mà thôi, cô không soi gương, khôn nhìn
mặt mình, cô cũng chấm dứt nỗi nhớ về một khuôn mặt khác.
Mấy ngày sau, Tập thị. Editor: Lost In Love
Mấy ngày sau, Tập thị.
Tập Bác Niên đang họp thì thư ký lặng lẽ đi đến bên cạnh anh, run rẩy
nói: "Tổng giám đốc, phu nhân gọi điện thoại tới nói tiểu thiếu gia
không cẩn thận bị phỏng bị thương."
"Cái gì?"
Tập Bác Niên vô cùng giận dữ, lập tức giải tán hội nghị, mặt đen thui đi ra khỏi phòng họp, vội vàng về nhà, anh có thói quen lúc đang họp sẽ
tắt điện thoại di động, cho nên mới điện thoại đến công ty.
"Xảy ra chuyện gì?" Những nhân viên cao cấp vẫn còn ở trong phòng họp, vội vàng hỏi thư ký đang đứng đó.
"Tay của tiểu thiếu gia bị phỏng bị thương." Vẻ mặt thư ký đau khổ trả lời, tình hình này, phu nhân sẽ bị mắng!
"Trời ạ..."
Sau đó trong phòng hội nghị vang lên tiếng chấn động giống như nghe thấy Lầu Năm Góc bị nổ hay báo động sóng thần ở Nhật Bản.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nhất định tổng giám đốc sẽ mang người làm tiểu thiếu gia bị phỏng đi giết chết."
"Ước chừng mấy ngày nay sắc mặt của tổng giám đốc cũng không tốt, trời
ạ, tiểu tổ tông, tiểu bảo bối, nên cho thằng bé mặc quần áo vũ trụ, hay
đến chỗ trong vòng một trăm mét đều có trải thảm, để ngừa té ngã."
"Haizz..."
Tất cả mọi người đều thở dài, tổng giám đốc cưng nhiều con trai đến mức
lên trời luôn rồi, ôm trong tay sợ va chạm, ngậm trong miệng sợ tan, một chút bệnh nhỏ thì làm như đứt tay đứt chân.
Bọn họ tuyệt đối tin tưởng nếu tiểu thiếu gia nói: "Ba, con muốn sao
t