
n một quán chuyên bán đồ ăn khuya, bên trong đã có người chuẩn bị, xung quanh không hề thiếu sòng bạc và những tên côn
đồ lêu lổng cả ngày không có gì làm, mỗi đêm, ở đây đều chật ních người.
Có vài người phụ nữ trang điểm lộng lẫy ngồi bên cạnh soi gương thoa phấn giá rẻ, bọn họ là phục vụ ở đây.
Mặc Tiểu Tịch giống như một âm hồn, đi tới nhà bếp hỗ trợ, cô chưa bao
giờ đến đại sảnh, chỉ ở đằng sau làm việc lặt vặt, đợi sáng sớm tan cuộc thì quét dọn nơi này sạch sẽ.
Cô muốn ngủ dưới ánh mặt trời, để đêm tối ầm ĩ chiếm hết toàn bộ suy
nghĩ của cô, từ lúc mất đi đứa bé, cô không còn cười nữa, cũng không có
khóc, điều đáng buồn chính là cô vẫn vô cùng tỉnh táo, ngay cả sức lực
nổi điên cũng không có.
Chỉ có thể làm việc trong vô tri vô giác, nhìn người khác cười, nhìn
người khác khóc, còn mình giống như đà điểu núp trong thế giới của bản
thân.
10h tối, liên tục có người đến, nói chuyện tục tằn, sờ soạn nữ phục vụ, tướng ăn thô lỗ, đủ thứ loại người.
Mặc Tiểu Tịch cầm mâm đồ ăn đặt trước cửa sổ, ở trong đây có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
Đến rạng sáng nơi này vẫn vô cùng ồn ào, bọn đàn ông uống rượu rồi sau đó kéo người phụ nữ bên cạnh qua một bên giở trò hèn hạ.
"Anh Huy tới, nghe nói đêm nay anh ta thắng không ít, nếu phục vụ tốt,
nói không chừng sẽ cho không ít tiền, cô muốn thử một chút không, đừng
để con đàn bà Linh Linh kia chiếm được lợi." Nữ phục vụ tên Trần Lam ghé vào cửa sổ, nói quang quác với Mặc Tiểu Tịch.
Vẻ mặt của Mặc Tiểu Tịch không thay đổi, nhưng có chút phản ứng, nữ phục vụ nuốt hạt dưa, bất mãn liếc cô một cái: "Nếu tôi có khuôn mặt xinh
đẹp như cô thì đã sớm tự mình đi."
Trần Lam nói xong, đột nhiên ôm bụng: "Ôi chao, bụng tôi đau quá, tôi phải đi vệ sinh, Tiểu Tịch, cô giúp tôi bưng một lần đi." Editor: Lost In Love
Mặc Tiểu Tịch bưng đồ ăn đặt lên bàn, xoay người rời đi.
Cổ tay bị một bàn tay to nắm lấy, Mặc Tiểu Tịch vùng vẫy, quay đầu lại và lạnh lùng nói:"Xin buông tay."
Cặp mắt to của anh Huy nhìn tới nhìn lui trên mặt của Mặc Tiểu Tịch,
trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên: "Dáng dấp không tệ, muốn bao nhiêu
tiền, nói giá đi, đêm nay đi theo tôi."
Tiền! cô còn nhớ mình đã từng bị bán, cũng từng bị mua, nhưng mặt của
những người đó đã trở nên mơ hồ, cô từng cố gắng quên đi mọi thứ.
Nhưng một câu nói vô ý của anh ta lại dễ dàng vạch ra miệng vết thương của cô.
"20 tỷ." Mặc Tiểu Tịch yếu ớt mở miệng, ánh mắt đờ đẫn.
Những người trong đại sảnh vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều cười rộ lên,
cho rằng đầu óc cô có bệnh, nhưng anh Huy lại cảm thấy có hứng thú: "Có
cá tính, tôi thích, bây giờ chúng ta đi ngay, tôi dẫn em đến một chỗ
tốt."
Anh ta không nói nhiều lời, kéo Mặc Tiểu Tịch đi ra ngoài, nhét vào chiếc xe đang đậu ở ven đường, chạy vụt ra ngã tư.
Đôi mắt đờ đẫn của Mặc Tiểu Tịch hiện lên vẻ sợ hãi: "Bỏ tôi xuống, anh muốn dẫn tôi đi đâu, tôi không đi."
"Haha...đi đến nơi thích hợp với em, em tên gì?" Dương Cảnh Huy cười
sang sảng, người phụ nữ này có tính cách rất đặc biệt, tuyệt đối không
hợp với nơi bẩn thỉu xấu xa đó.
"Tôi không muốn đi đâu hết, dừng xe." Mặc Tiểu Tịch xoay đầu đi, vẫn lạnh lùng như cũ.
"Em tên gì?" Dương Cảnh Huy hỏi lại.
Mặc Tiểu Tịch kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa, tâm trạng bắt đầu kích
động: "Mở cửa, mở cửa, tôi muốn xuống." cô hét to, nỗi khổ sở trong lòng dường như cũng giảm bớt bởi lần gào thét này.
"cô gái, em đừng chơi trò cay cú với tôi, tôi đã chơi qua nhiều cô gái, ầm ĩ nữa, cẩn thận làm luôn ở trong xe."
Lời đe doạ của Dương Cảnh Huy thật sự có chút tác dụng, Mặc Tiểu Tịch yên tĩnh trở lại.
Xe lái rất lâu mới ra khỏi cái xó cũ kỹ bị người ta quên lãng.
Dương Cảnh Huy chạy một vòng, cuối cùng tìm được một nhà hàng Tây còn
mở, anh ta dừng xe lại trước cửa nhà hàng Pháp: "Đây là nhà hàng nước
ngoài, chúng ta cũng học theo những người lịch sự nho nhã đến ăn cơm Tây được không, hôm nay tôi thắng tiền,
coi như thưởng cho em."
Mặc Tiểu Tịch bị anh ta kéo xuống xe, đi về phía nhà hàng, sức lực của anh ta rất lớn, cô căn bản không tránh được.
Bọn họ đang định kéo cửa, đúng lúc bên trong có người đi ra.
Ba người thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Người đàn ông từ bên trong đi ra không dam tin trợn to mắt: “Tiểu Tịch...”
Mặc Tiểu Tịch nhìn người đàn ông lộng lẫy trước mắt, trong lòng vô cùng
ngạc nhiên, Thiên Dã! Là Thiên Dã, không ngờ còn có thể nhìn thấy anh!
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn, cơ thể không khỏi lùi về sau hai bước.
“Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc 2 năm nay em đi đâu?” Thiên Dã nắm lấy vai cô,
không đếm xỉa tới người đàn ông bên cạnh, hai năm nay, anh không ngừng
đi tìm cô, mặc dù liên tục thất vọng trở về, nhưng anh sẽ không buông
tay!
Mà lúc này, cô đang đứng sờ sờ trước mặt anh.
Thật quá tốt!
“Thiên Dã, anh có thể báo cảnh sát giúp em bắt người đàn ông này không?” Mặc Tiểu Tịch liếc về phía Dương Cảnh Huy.
“Này... Tôi thật sự có lòng tốt mời em ăn cơm Tây, nhưng nhìn thấy người đàn ông này thì em đã trở mặt, người phụ nữ này, cái con bà nó thích
tên “mặt trắng”. Dương Cảnh Huy mắ