
phó được. Em cứ ở ký túc xá nghỉ ngơi, đừng đến đây”.
Vừa rồi Ôn Tử gặp chút chuyện oan ức, giờ lại nghe giọng nói Giản Chi dịu dàng, ấm áp truyền tới khiến cô thật cảm động: “Chị Chi, chị tốt quá”.
Rất hiếm khi thấy Ôn Tử cảm tính như vậy, Giản Chi hơi ngạc nhiên, có lòng khuyên giải, cười đùa nói: “Không có tốt thế đâu. Em nghỉ thì tiền lương hôm nay chị không phải trả. Hơn nữa, hôm nay chị mới làm ra vì món ăn mới, em lại không có lộc ăn rồi”.
Ôn Tử xì mũi, bật cười thành tiếng.
Lễ khởi công vừa kết thúc, Thẩm Quân Mặc và Tiêu Dịch khéo léo từ chối lời mời ăn tiệc của lãnh đạo tường. Hai người nhanh chóng lái xe tới quán cơm của Giản Chi.
Tuy nói chỉ có hai người đặt trước nhưng Ôn Tử tạm thời vắng mặt cũng khiến trình tự làm việc của Giản Chi hơi lộn xộn. May mắn tất cả các khâu cô đã quen tay từ lâu nên làm vẫn nhanh, chỉ là so với bình thường thì lúc bưng món ăn ra cô làm hơi chậm.
“Thật xin lỗi, nhân viên đột nhiên xin nghỉ vì cơ thể không khỏe nên hôm nay dọn món ăn hơi chậm”. Đặt món ăn cuối cùng lên bàn, Giản Chi áy náy giải thích với Tiêu Dịch và Thẩm Quân Mặc.
“Không sao, cô cứ từ từ, chúng tôi không vội”. Thẩm Quân Mặc đặt tay xuống giữa bàn, khóe miệng cong lên một nụ cười nhã nhặn, ngẩng đầu nhìn về phía Giản Chi đang đứng cạnh bàn.
Đặt cơm cũng là do Tiêu Dịch đặt. Tiền cơm cũng là do anh móc túi ra mời khách. Đáng lẽ lời này anh mới là người thích hợp trả lời, không ngờ lại bị Thẩm Quân Mặc dành mất.
Tiêu Dịch cảm thấy bất ngờ, quay đầu liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của tên bạn thân. Một giây sau, anh nhíu mày, miệng khẽ nở một nụ cười nhiều chuyện. Anh hơi hơi hiểu chuyện gì rồi, hoặc phải nói là anh phát hiện được chuyện hay ho rồi.
Thế nhưng Giản Chi không suy nghĩ được nhiều như Tiêu Dịch. Thấy Thẩm Quân mặc rộng lượng, đáy lòng đối với anh lại ấn tượng càng tốt hơn.
Cô cười với Thẩm Quân Mặc, trở về nhà bếp. Ở bên trong lục lọi, sửa soạn vài giây rồi nhanh chóng đi ra, trên tay mang thêm hai cái túi giấy dai nhỏ.
“Đây là bánh ngọt tôi mới làm sáng nay, mời hai người, miễn phí, coi như đền bù cho hôm nay”. Giản Chi nói xong chia mỗi túi cho Tiêu Dịch và Thẩm Quân Mặc. (Đoán là anh Mặc lát nữa sẽ lấy luôn túi của anh Dịch :v)
Tiêu Dịch cầm túi trên tay ước lượng một chút, sau quay đầu cố ý cười lấy lòng Giản Chi: “Vậy thì thật cảm ơn cô, không ngờ ăn cơm còn được mua một tặng một thế này”.
Tiêu Dịch có ý đồ riêng. Nhất là khi nói đến mua một tặng một còn không có ý tốt cố tình liếc nhìn Thẩm Quân Mặc.
Nhưng căn bản Thẩm Quân Mặc không phản ứng lại lời anh ta, chỉ lơ đãng nghịch vớ vẩn cái túi giấy, tiện thể nhìn Giản Chi: “Cảm ơn”.
Bữa cơm này mỗi người đàn ông đều mang suy nghĩ riêng mà ăn.
Tiêu Dịch vẫn ầm thầm quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Quân Mặc và Giản Chi, còn tìm tòi, suy nghĩ xem tên bạn thân khi nào thì đã có ý đồ.
Mà Thẩm Quân Mặc, sau khi Gản Chi quay về bếp cũng không nói thêm gì, toàn tâm toàn ý ngồi ăn.
Đến khi Tiêu Dịch lấy lại tinh thần, thì món nấm bào ngư Nhật nướng mà anh thích nhất đã sạch sành sanh.
Thẩm Quân Mặc vẫn chưa đã thèm, rút một tờ giấy lau khóe miệng.
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm cái đĩa đã thấy đáy, đến nỗi vẻ mặt đã mang mấy phần nghiến răng nghiến lợi.
Theo như Giản Chi nói thì hôm nay, món nấm bào ngư Nhật nướng là món mới được đưa ra.
Cắt nấm bào ngư thành những miếng có độ dày vừa phải, sau đó thả vào nồi rán đến vàng óng ánh, mặt trên rắc một ít đậu phộng đã được giã nhỏ, ớt bột, tiêu bột và tỏi băm, cuối cùng vớt ra ngoài thì rải thêm 1 lớp hành băm. Nấm bào ngư được xếp vào giữa đĩa, xung quanh trang trí thêm măng tây xào xanh biếc.
Khi món ăn hoàn thành, dù là màu sắc hay hương vị, đều không thể soi mói được.
Nhất là mùi vị phong phú vô cùng, tầng tầng lớp lớp thay đổi. Nấm bào ngư thấm đều các mùi vị, càng khiến cho người ta sau khi ăn nhớ mãi.
Khi món ăn mới được mang ra, Tiêu Dịch chỉ gắp một miếng nhỏ đã bị hỗn hợp mùi vị kỳ diệu này khiến mình bất ngờ. Ai biết mới ngồi suy nghĩ một hồi, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.
Anh hung dữ trừng Thẩm Quân Mặc một cái, nhìn về phía Giản Chi đang ngồi sau cái bàn thủy tinh.
Lúc đó Giản Chi đang cắn một miếng nấm bào ngư, thấy Tiêu Dịch nhìn mình, lại theo thói quen nở một nụ cười xã giao.
Tiêu Dịch tức giận không có nơi trút, tức anh ách nghĩ, bây giờ hai người này còn hợp lại chỉnh mình sao?
Trường đại học K, lớp học tiếng Pháp.
Đây là tiết học đầu tiên trong học kì mới của môn Tiếng Pháp. Rất nhiều sinh viên chuyên ngành khác vì ngưỡng mộ, yêu thích mà đến học đã khiến cho phòng học vốn rộng rãi không còn một chỗ trống.
Chuông báo vào học đã reo, nhưng sinh viên trong lớp giống như không nghe thấy, vẫn tụm ba tụm bảy bàn tán xôn xao…
Bỗng cửa gỗ trước lớp học bị kéo ra. Ngay khi tiếng chuông dừng lại, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Tất cả sinh viên đều tự động ngừng nói, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về cửa.
Thẩm Quân Mặc dừng lại một chút rồi bước vào. Một tay giữ ở mép chiếc áo khoác màu xám tro, một tay khác buông xuố