
gũ quan nhạt nhòa, thậm chí dù có lẫn vào trong đám người cũng không ai có thể nhận ra. Tuy vậy, cô có một đôi mắt rất đẹp.
Đôi mắt to
tròn, hai con ngươi đen nhánh long lanh có thần dưới hàng mi dài cong
vút như cánh quạt. Một cặp mắt trong suốt không chút tạp chất, dường như không nhiễm chút khói bụi thế gian, dễ dàng hút người ta vào trong ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Chỉ là vẻ đẹp của đôi mắt lại bị che khuất đi một phần dưới lớp kinh dày cộp cổ hủ ấy.
Lẳng lặng quan sát người
trên giường, đôi bàn tay nhỏ bé của cô bao lấy tay người ấy, nhẹ vuốt
ve. Trên chiếc giường bệnh lớn lúc này là một người phụ nữ đã có tuổi,
hai mắt nhắm nghiền. Sắc mặt tuy có chút nhợt nhạt hốc hác nhưng lại
không thể che giấu được vẻ đẹp một thời. Các đường nét trên khuôn mặt
cực kì hài hòa, đường nét tinh xảo, nếu như làn da không tái ngắt, đôu
môi không chút huyết sắc thì ắt là một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng
thành.
"Mẹ, Vũ nhi đến rồi đây. Mẹ có nhớ con không"
"Mẹ, mẹ nhớ Vũ nhi sao,Vũ nhi cũng rất nhớ mẹ"
"Mẹ, hôm nay con đi qua cửa hàng mì mà hồi nhỏ mẹ hay dẫn con đến ăn. Đợi mẹ tỉnh lại chúng ta lại đi ăn có được không. Đã rất lâu không đến đó ăn
rồi"
"Mẹ..."
"Mẹ..."
Người nằm trên giường không
trả lời nhưng dường như cô gái không nhận ra điều đó. Cô vẫn nhẹ nhàng
nói, nhẹ nhàng thủ thỉ từng điều, khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhợt nhạt.
Tiếng nói của cô rất hay. Từng âm thanh trong trẻo mát lạnh như tiếng
chuông bạc khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu. Chỉ là người trên
giường kia đôi mắt vẫn nhắm nghiền, không một chút phản ứng
"Mẹ. Mẹ tỉnh dậy đi được không. Con nhớ mẹ lắm... thật sự rất nhớ... rất nhớ. Con sắp không trụ được nữa rồi"
Hai hàng mi dài nhẹ cụp xuống che đi sự cô đơn thống khổ nơi đáy mắt, nhưng chỉ một lúc lại cố nặn ra một bộ dáng vui vẻ và nụ cười nhạt nhẽo cứng
ngắc
"Mẹ, mẹ từng nói không thích Vũ nhi khóc. Vũ nhi sẽ không
khóc, không buồn đâu. Vũ nhi sẽ luôn tươi cười đợi mẹ tỉnh dậy, có được
hay không"
Két
Y tá đột nhiên kéo cửa phòng bệnh ra rồi
đẩy xe thuốc đi vào. Nữ y tá nhìn thấy Lâm Vũ ngồi đó thì có chút ngạc
nhiên còn Lâm Vũ chỉ lạnh nhạt gật đầu chào hỏi. Nữ y tá dường như cũng
đã quá quen với việc này, chỉ nhanh chóng vào thay thuốc và làm một số
việc khác rồi bước ra ngoài. Bệnh nhân trong phòng này bị như vậy đã một năm rưỡi rồi vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói có lẽ sẽ
không bao giờ tỉnh lại được nữa. Nhưng mà cô bé kia lại không đồng ý
cho bọn họ rút máy thở ra, hơn nữa lại còn yêu cầu bọn họ sử dụng loại
thuốc tốt nhất, đắt nhất, hàng ngày chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân.
Bệnh viện này vốn là bệnh viện trung tâm của thành phố, giá phòng bệnh bình
thường đã rất cao chứ chưa kể đến phòng bệnh loại đặc biệt mức giá một
ngày bằng nửa tháng lương người bình thường, vậy mà cô bé đó vẫn trả đủ, hơn nữa lại còn gửi gắm rất nhiều tiền để mua thuốc men.
Rõ
ràng chỉ là một cô bé, lại có thể có nhiều tiền đến thế. Các bác sĩ, y
tá trong bệnh viện đều biết, suốt một năm rưỡi, căn phòng này ngoài cô
bé đó ra cũng không hề có người nào khác đến thăm bệnh nhân, thêm vào đó sự cố chấp của cô bé kia quả thật khiến cho các bác sĩ vừa thương lại
vừa lắc đầu ngao ngán. Lâm Vũ ở lại bệnh
viện thêm một lúc rồi cũng rời đi, nhưng không phải trực tiếp về nhà mà
đi đến một nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ. Bước vào phòng vệ sinh, cô
thuần thục tháo chiếc ba lô to đùng đằng sau lưng xuống, lấy ra một
chiếc áo khoác da màu đen kiểu dáng mới nhất, thuận tiện tháo chiếc mũ
lưỡi trai trên đầu và chiếc kính dày cộp xuống ném vào trong ba lô. Lấy
ra một cái gương nhỏ, Lâm Vũ quay mặt sang một bên trái một chút rồi
nhanh nhẹn dùng ngón tay miết nhẹ một đường từ dưới lỗ tai phải ra
trước. Điều đáng ngạc nhiên là từ vị trí đó, một lớp màng mỏng nhẹ như
tờ giấy từ từ bong ra, dần dần được lột ra khỏi toàn bộ khuôn mặt để lộ
một dung nhan mới .
Đó không phải thứ gì xa lạ mà chính là một
lớp mặt nạ da người, đúng vậy, là mặt nạ da người cực kì tinh xảo. Lâm
Vũ nhìn lớp mặt nạ mình đang cầm trong tay, thở nhẹ một hơi. Đây chính
là bảo bối của cô đấy, nhớ hồi đó cô phải nhờ một chuyên gia về thẩm mĩ
bên Hồng kong làm giúp tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền. Lớp mặt nạ
này thật sự rât mỏng, rất nhẹ, sờ vào giống như da người thật, hơn nữa
màu cũng rất ăn khớp với da thật nên khi mang lên mặt vẫn có cảm giác
rất tự nhiên, nếu như không thật sự để ý kĩ sẽ không thể nào nhận ra.
Chiếc gương nhỏ phản ánh hình ảnh của cô gái trong gương. Khuôn mặt trái xoan tinh tế, làn da trắng mịn màn như trứng gà bóc. Chiếc mũi dọc dừa cao
thẳng, chóp mũi nhỏ, đôi mắt to tròn đen láy quyến rũ và hàng mi cong
dài như cánh quạt. Đôi môi anh đào hé mở, đỏ mọng căng đầy khiến người
ta chỉ muốn cắn một cái. Không thể ngờ rằng dưới lớp mặt nạ mỏng tang ấy lại là khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ thoát tục có thể câu hồn người, ngũ
quan tinh xảo đẹp đẽ đâu còn chút dấu vết nào của ngũ quan mơ hồ lúc
trước.
Lâm Vũ khoác chiếc áo da lên, cất những thứ đồ còn lại
vào tron