80s toys - Atari. I still have
Đợi Em Nói Yêu Anh

Đợi Em Nói Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323981

Bình chọn: 7.00/10/398 lượt.

váy có trị giá bao nhiêu tiền

"Sao lại không cẩn thận như vậy chứ"

Nói như vậy nhưng vẫn thật cẩn thận dùng mảnh vải băng bó lại cho anh, hành động này khiến một người vui, một người không vui. Dạ Thần đương nhiên rất vui vẻ, trong mắt chỉ có hình bóng của nhóc con nào đó đang cực kì ôn nhu, trong mắt là tình cảm không thể che giấu, cũng không thèm che giấu nửa phần. Còn phía Trình Hạo, nhìn bàn tay nhỏ vừa thoát ra khỏi bàn tay lớn của mình, lại nhìn vật nhỏ nhà mình chăm chú băng bó cho người ta, Trình Hạo ngay cả xúc động giết người cũng có rồi.

"Thần"

"Thần, đừng đi"

Nhớ lại lần đầu tiên từ trong miệng cô nghe đến tến người đàn ông này, lại nhìn biểu hiện hiện tại của cô, ánh mắt màu hổ phách càng thêm tối sầm lại. Nhìn thấy cô vừa thắt xong một cái nơ nho nhỏ xinh xinh, Trình Hạo liền mạnh mẽ kéo cô đi, miệng buông ra một câu trong cái nhìn ngạc nhiên của Dạ Thần

"Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước"

Nhưng mà đúng lúc đó, bàn tay của Lâm Vũ bị Dạ Thần mạnh mẽ kéo lại, Trình Hạo cảm nhận được liền quay lại nhìn thẳng vào anh, mắt đối mắt bắn ra những tia sáng nguy hiểm. Lâm Vũ bị mỗi người lôi kéo một tay, có chút không biết phải làm sao, chỉ đành nhìn người này sau đó lại nhìn người kia. Đây rốt cuộc là cái tình huống gì a.

Cũng may Dạ Thần không có làm gì, khuôn mặt tuấn mĩ kéo ra một nụ cười thản nhiên mờ ám, nhân lúc Lâm Vũ không chú ý liền ghé sát vào tai cô, thì thầm một câu

"Cân nhắc lời đề nghị của anh. Còn về lí do mà em từ chối...", anh lấp lửng một chút, không dấu vết đảo mắt qua người đàn ông tuấn tú với đôi mắt màu hổ phách đặc biệt, lại nở nụ cười:" Anh không ngại"

Rõ là lời nói thì thầm nhưng lại giống như cố tình nói lớn một chút để Trình Hạo cũng có thể nghe thấy không sót một chữ. Nói xong câu đó, Dạ Thần chậm rãi buông tay Lâm Vũ, tao nhã quay người rời đi để lại Lâm Vũ đang ngẩn ngơ.

Không để cô có cơ hội phản ứng, Trình Hạo liền nhanh chóng đẩy cô vào xe, chính mình lại chui vào ghế lái, nhanh nhẹn rời đi. Lâm Vũ trong bóng tối quay sang, qua ánh đèn nhàn nhạt chỉ nhìn thấy một bên gò má đẹp đẽ lại phảng phất có chút tức giận của anh, miệng nhỏ mở ra đóng vào lại không biết nói gì đành im lặng không nói. Cho đến khi về đến nhà, anh vẫn không mở miệng nói một câu, bước xuống xe rồi nhanh nhẹn tìm chìa khóa tra vào ổ, nhìn cũng không nhìn Lâm Vũ một cái. Lâm Vũ cho rằng anh vì tức giận nên mới có biểu hiện như vậy, nhưng lại không hiểu tại sao anh lại giận dữ với cô. Cô cũng đâu có làm gì có lỗi với anh đâu a, vậy mà lúc nãy anh còn cười dịu dàng như vậy nữa. Nghĩ vậy, không khỏi thấy tủi thân một chút, cúi gằm mặt, ỉu xìu đi theo sau anh vào trong nhà tối. Trình Hạo đợi cho cô vào trong nhà, ngay cả đèn anh cũng không thèm mở lên, cửa "cạch" một tiếng được khóa lại. Lâm Vũ vốn không để ý theo quán tính đi về phía trước, bất chợt bị một lực cực mạnh từ phía sau kéo lại, lưng bị đập vào mặt tường lạnh lẽo có chút đau. Vốn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi môi nóng ấm của anh đã hạ xuống, trong ánh sáng mờ mờ chuẩn xác bắt lấy đôi môi hơi hé mở của cô, dùng sức mút vào. Hai chân thon dài của anh ghì lấy hai chân của cô, hai tay nắm chặt lấy vòng eo nhỏ giống như muốn đem nó bẻ gãy. Lâm Vũ sau lưng là mặt tường lạnh lẽo, đằng trước lại bị động tiếp nhận nhiệt tình của anh, có chút chịu không được, hai má đỏ bừng, theo bản năng muốn dịch đầu ra một chút. Trình Hạo vì sự phân tâm của cô mà hơi nhíu mày, tiến công càng thêm mạnh mẽ giống như muốn trừng phạt cô, chiếc lưỡi dài tham lam thâm nhập vào khoang miệng nhỏ, hút hết không khí khiến cô không thở nổi. Nụ hôn của anh rất sâu, không ôn nhu mà có chút cuồng dã bá đạo mút mát hai cánh môi mềm mại khiến cho Lâm Vũ ở trong lòng anh mềm nhũn vô lực, chỉ có thể bất chấp túm lấy một góc áo của anh, hơi ngửa đầu bị động tiếp nhận. Cô biết là anh đang tức giận, từ hành động có chút thô lỗ của anh cô cũng cảm nhận được điều đó, thậm chí cô còn cảm nhận được một chút bất an mơ hồ. Chính vì thế Lâm Vũ mới không đẩy anh ra mà cố gắng hòa theo tiết tấu của anh. Trình Hạo bất ngờ bế thốc cô lên, môi hơi rời đi một chút nhưng vẫn dán chặt lên môi của cô. Lâm Vũ vì mất thăng bằng nên hai chân vô thức quặp lấy chân của anh, cố gắng hít thở không khí trong lành mặc cho anh ôm lấy cô đi vào trong giường lớn. Cho đến khi lưng tiếp xúc với nệm giường mềm mại, đôi môi anh lại lần nữa phủ xuống, lần này có ôn nhu hơn một chút nhưng vẫn cứ như vậy triền miên quấn quýt. Cho đến lúc cả hai thực sự không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra một lúc, đầu gục ở trên hõm vai cô, thở ra từng hồi. Lâm Vũ hít sâu một hơi bình ổn lại nhịp thở, cảm nhận từng hơi thở nam tính ấm áp ở hõm vai, anh như vậy trâm mặc không nói gì, thực sự khiến cô có chút không quen. Nghĩ như vậy, liền nhỏ giọng mở miệng

"Anh hai.... tức giận sao"

Lâm Vũ vuốt ve mái tóc mềm mượt của anh, thấy anh không trả lời thì có chút sốt ruột.

"Đừng như vậy.... em sẽ nghĩ rằng anh đang ghen đấy"

Lâm Vũ đùa một tiếng, thấy người nào đó vẫn giữ im lặng, trong lòng không hiểu sao c