Old school Easter eggs.
Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322820

Bình chọn: 9.00/10/282 lượt.

cho hạnh phúc của tôi được yên.”

Bố đảo mắt.

“Chúc mừng mẹ, thật là tuyệt!” Natalie nói.

“Cám ơn con, con yêu. Thật tốt là trong nhà còn có ai đó có thể ủng hộ cho nghệ thuật của tôi.”

“Nghệ thuật cơ đấy,” bố khịt mũi coi thường.

“Vậy, Grace,” Natalie nói, “khi nào chúng em mới được gặp Wyatt? Họ của anh ấy là gì ấy nhỉ?”

“Dunn,” tôi dễ dàng đáp lại. Margaret lắc đầu mỉm cười. “Chắc chắn chị sẽ sớm đưa anh ấy tới đây.”

“Anh ấy trông như thế nào?” Nat hỏi, với lấy tay tôi theo kiểu thông đồng rất con gái.

“Thật ra thì, anh ấy rất chi là dễ thương,” tôi liến thoắng. May là Julian và tôi đã duyệt qua vụ này rồi. “Cao, tóc đen…” tôi cố nhớ lại Bác sĩ Đẹp Trai trong phim E.R, nhưng tôi đã ngừng xem từ tập con chó hoang bị xổng, lùa cả bệnh nhân lẫn nhân viên bệnh viện chạy tán loạn. “Ừm, má lúm, em biết đấy? Nụ cười rất đẹp,” Mặt tôi nóng bừng.

“Cô ấy đang đỏ mặt kìa,” Andrew vui vẻ bình luận, và tôi cảm thấy một mảnh căm hận nóng rực bất ngờ đâm xuyên vào tim mình. Làm sao anh ta dám vui mừng vì tôi đã gặp được ai đó chứ!

“Nge có vẻ cậu ta thật tuyệt với,” mẹ tuyên bố. “Không có nghĩa đó là một người đàn ông sẽ khiến con hạnh phúc, tất nhiên rồi. Nhìn bố con và mẹ xem. Đôi khi người bạn đời lại cố bóp nghẹt giấc mơ của con đấy, Grace ạ. Hãy chắc chắn là anh ta không làm như thế. Như bố con vẫn làm với mẹ ấy.”

“Bà nghĩ là ai thanh toán cho cái đám thổi thủy tinh vớ vẩn của bà, hử?” bố phản pháo. “Chẳng phải tôi đã sửa lại cái gara cho niềm vui nho nhỏ của bà sao? Bóp nghẹt giấc mơ của bà cơ đấy. Tôi cũng muốn được bóp nghẹt cái gì đó đấy, được rồi.”

“Chúa ơi, họ mới đáng yêu làm sao,” Margaret thốt lên. “Ai mà muốn xen vào cơ chứ?”

CUỐI CÙNG, KHI TÔI VỀ TỚI NHÀ từ buổi triển lãm các bộ phận phụ nữ của mẹ, vị hàng xóng cáu bẳn của tôi đang dỡ mấy tấm ván khỏi mái hiên. Anh ta không ngẩng lên nhìn lấy một lần khi tôi tấp vào lối lên nhà, mặc dù tôi có dừng lại sau khi ra khỏi xe. Chẳng phải là một anh chàng dễ thương. Dù sao thì cũng không thân thiện. Tuy thế, chắc chắn là rất bắt mắt, tôi nghĩ khi dứt mắt khỏi những cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của anh ta, thầm tạ ơn một cách vô thức rằng trời hôm nay ấm áp, đủ ấm để Chàng Hàng xóm Cáu bẳn cởi áo. Mặt trời lấp lánh trên tấm lưng lấm tấm mồ hôi trong lúc anh ta làm việc. Bắp tay của anh ta phải căng ngang với đùi tôi.

Trong một giây, tôi đã hình dùng ra cánh tay to lớn, vạm vỡ, giỏi giang ấy vòng quanh người mình. Chàng Hàng xóm Cáu bẳn trong tưởng tượng ấn tôi dựa vào tường nhà chàng, cơ bắp chàng cứng cáp và nóng bỏng khi chàng nhấc bổng tôi lên áp sát vào chàng, đôi tay to lớn đầy nam tính của chàng… Ai da, mày cần phải ngủ với chàng thôi, một ý nghĩ không mời vụt lóe lên. Rõ ràng, cái vòi sen đẩy xúc cảm ấy đã không phát huy tác dụng. Chàng Hàng xóm Cáu bẳn, bất hạnh thay, không hề để ý gì đến cái ảo ảnh đầy khát khao của tôi. Không hề để ý gì đến tôi, thực ra là thế.

Tôi bước vào nhà, thả Angus vào khoảnh sân bên trong hàng rào để đi vệ sinh, đào đất và lăn tròn. Tiếng gầm của lưỡi cưa điện xé rách không gian. Thở hắt một hơi, tôi bật máy vi tính để, cuối cùng, làm theo lời khuyên của Julian. Trang Match.com, eCommitment, eHarmony, phải, phải, phải. Đã đến lúc tìm lấy một người đàn ông. Một người tốt. Một anh chàng tử tế, chăm chỉ, ngay thẳng, đạo đức, ưa nhìn, ái mộ tôi cuồng nhiệt. Em đến đây, thưa ngài. Đợi đấy nhé.

Sau khi miêu tả vốn liếng của mình trên mạng, tôi ghé qua xem mấy hồ sơ. Chàng số 1 - từ chối. Quá xinh trai. Chàng số 2 - từ chối. Sở thích của anh này là NASCAR và các câu lạc bộ đấu võ hạng nặng. Chàng số 3 - từ chối. Nói thẳng là trông kỳ quặc quá. Nhận ra có lẽ tâm trạng mình không thích hợp để làm việc này, tôi ngồi chữa mấy bài kiểm tra về Thế chiến thứ hai cho đến khi trời tối, chỉ dừng lại để ăn một ít đồ ăn Trung Quốc mà Julian đã mang qua từ hôm thứ Năm, rồi quay ngay lại để chữa bài, khoanh các lỗi ngữ pháp và yêu cầu thêm chi tiết trong các câu trả lời. Ở trường Manning vẫn có một lời phàn nàn rằng cô Emerson chấm điểm đắt quá, nhưng này nhé, những học sinh được điểm A ở lớp tôi hoàn toàn xứng đáng.

Xong việc, tôi ngồi ngả ra và thư giãn. Trên tường bếp, đồng hồ con mèo Fritz của tôi tích tắc ồn ĩ, đuôi ngúc ngoắc để giữ cho thời gian trôi. Mới chỉ có tám giờ, và màn đêm trải ra trước mắt tôi. Tôi có thể gọi cho Julian… không. Hình như anh bạn thân nhất của tôi nghĩ rằng chúng tôi đã quá phụ thuộc vào nhau, và tuy có vẻ như điều đó hoàn toàn đúng, dù sao vẫn có chút day dứt. Chẳng có gì sai trái khi phụ thuộc vào nhau cả, phải không? Xem nào. Ít nhất, anh ấy cũng gửi cho tôi một đoạn email kể lể vui vẻ về bốn người đàn ông có hứng thú với hồ sơ trực tuyến của anh, và những cơn co thắt dạ dày theo sau mà anh phải chịu đựng. Anh chàng hèn nhát đáng thương. Tôi gõ thư hồi đáp, trấn an anh rằng cả tôi cũng đã có hồ sơ trên mạng và bảo rằng tôi sẽ gặp anh ở Golden Meadows trong buổi Khiêu vũ với Người cao tuổi.

Sau một tiếng thở dài, tôi tỉnh dậy. Mai là ngày đến trường. Có lẽ tôi nên diện một trong những bộ đồ mới của m