
ẳng nhận được phiếu nào đâu, anh bạn! Tôi không yêu cầu anh…”
“Nhưng vì tôi cư xử tốt hơn cô, tôi sẽ kìm giữ sự phán xét lại và chỉ nói rằng tôi không thích cái thiên hướng bạo lực của cô. Dù sao thì, tôi cũng đã nhận tiền của bố cô rồi, và nếu cô còn muốn xong đám cửa sổ này trước mùa quýt thì tôi sẽ phải đặt hàng từ chỗ chuyên gia công ở Kansas đấy. Và thẳng thắn mà nói, tôi cần công việc này. Được chứ? Vậy thì chúng ta hãy bỏ qua cái cơn giận dữ đàn bà ấy, lờ đi cái sự thật là tôi đã thấy cô trong bộ dạng không thể nói nổi nên lời…” Mắt anh ta quét lên quét xuống người tôi “…và bắt tay vào việc thôi. Tôi phải đo cửa sổ. Muốn tôi bắt đầu từ trên tầng hay dưới tầng?”
Ngay lúc đó, chiếc BMW của Natalie tấp vào lối lên nhà, khiến Angus lại lên cơn điên loạn. Tôi ghì chặt lấy nó, hình hài nhỏ bé của nó run lên trong khi cố gắng rời khỏi tay tôi, tiếng sủa của nó dội vào óc tôi.
“Cô không kiểm soát được cái con quái con này à?” Callahan O'Shea hỏi.
“Trật tự,” tôi càu nhàu. “Không phải mày, Angus yêu. Chào Natalie!”
“Chào,” con bé nói, lướt lên mấy bậc cấp. Con bé khựng lại, nhìn nghi hoặc anh hàng xóm của tôi. “Xin chào. Tôi là Natalie Emerson, em gái của chị Grace.”
Anh hàng xóm bắt tay con bé, một nụ cười ngoác tận mang tai đầy ngưỡng mộ kéo miệng anh ta lên một bên, càng khiến tôi ghét anh ta hơn. “Callahan O'Shea,” anh ta thì thầm. “Tôi là thợ mộc của Grace.”
“Không phải,” tôi khăng khăng. “Cái gì đưa em tới đây vậy Nat?”
“Em nghĩ chúng ta có thể uống một tách cà phê,” con bé nói, mỉm cười rạng rỡ. “Em muốn nghe về anh chàng chị đang hẹn hò đến chết mất. Chúng ta chưa có cơ hội nói chuyện kể từ buổi trưng bày của mẹ.”
“Một anh bạn trai ấy à?” Callahan nói. “Tôi đoán anh ta thích những thứ bạo liệt.”
Đôi lông mày mềm mại của Natalie hơi nhếch lên và con bé cười toe toét, mắt con bé săm soi vết thâm của anh ta. “Thôi nào, chị Grace, uống cà phê nhé? Callahan, phải không? Anh cũng muốn một ly chứ?”
“Rất hân hạnh,” anh ta trả lời, mỉm cười với cô em gái xinh đẹp và đột nhiên lại rất đáng cáu của tôi.
Năm phút sau, tôi sưng sỉa ngó bình cà phê trong khi em gái tôi và Callahan O'Shea trở thành bạn thân mãi mãi.
“Vậy là chị Grace đã đánh anh thật à? Bằng một cây gậy hockey sao? Ồ, Grace!” Con bé phá lên cười, cái tiếng cười khàn khàn, quyến rũ mà đàn ông ai cũng yêu.
“Đó là tự vệ,” tôi nói, vớ lấy mấy cái cốc trên giá.
“Cô ấy say,” Cal giải thích. “À, lần đầu tiên thì cô ấy say. Lần thứ hai, bằng cái cào, thì chỉ là ngơ ngơ thôi.”
“Tôi không ngơ ngơ,” tôi phản đối, đặt bình cà phê lên bàn, giật mạnh cửa tủ lạnh để lấy kem rồi đặt lên bàn rõ mạnh. “Chưa có ai mô tả tôi là ngơ ngơ cả.”
“Tôi không biết, Natalie,” Callahan nói, nghiêng nghiêng đầu. “Bộ đồ ngủ này không nói lên sự ngơ ngơ với cô sao?” Mắt anh ta lướt lên lướt xuống bộ đồ SpongeBob của tôi lần nữa.
“Thế đấy, đồ Ireland. Anh bị sa thải. Lần nữa. Vẫn thế. Sao cũng được.”
“Ôi thôi nào, chị Grace,” Natalie nói, cười du dương. “Anh ấy cũng có lý mà. Em hy vọng là Wyatt sẽ không thấy chị trong bộ đồ này.”
“Wyatt thích SpongeBob,” tôi vặn lại.
Nat rót cho Callahan một tách cà phê, không nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của tôi. “Cal, anh đã gặp anh chàng mới của chị Grace chưa?” con bé hỏi.
“Cô biết đấy, tôi chưa gặp,” anh ta trả lời, hất lông mày về phía tôi. Tôi cố gắng tảng lờ anh ta. Không hề dễ. Anh ta trông… ngon lành… đến phát bực… ngồi đó trong căn bếp hân hoan của tôi, dây ủng đang bị Angus nhai, uống cà phê trong cái tách phiên bản giới hạn Fiestaware màu xanh hoa ngô của tôi. Mặt trời rọi xuống mái tóc rối bù của anh ta, để lộ ra những vệt màu vàng vô cùng hấp dẫn giữa màu hạt dẻ. Anh ta gần như tỏa ra sự nam tính, tất cả bờ vai rộng cùng những thớ cơ lớn, lại còn sắp sửa đồ đạc trong nhà tôi… chết tiệt thật. Ai mà không bị kích thích cơ chứ?
“Thế anh ấy thế nào?” Natalie hỏi. Mất một giây, tôi đã nghĩ là con bé đang nói chuyện với Callahan O'Shea.
“Hả? Ồ, Wyatt ấy à? Ừ thì, anh ấy rất… tử tế.”
“Tử tế là tốt. Thế cuộc hẹn của chị đêm hôm trước thì thế nào?” con bé tiếp tục, rồi đổ đường vào cà phê của mình để làm cho bản thân càng ngọt ngào hơn. Điên thật. Tối hôm trước Nat gọi điện, và tôi có thể nghe được tiếng Andrew ở đầu bên kia nên đã rút ngăn cuộc trò chuyện bằng cách nói rằng tôi phải gặp Wyatt ở Hartford. Ôi, cái mạng rối bòng bong… Đôi mắt đầy cảm xúc của Callahan đang nhìn tôi. Đầy chế giễu.
“Cuộc hẹn ổn. Dễ chịu. Vui vẻ. Bọn chị ăn. Uống. Hôn. Mấy việc kiểu như vậy.”
Hùng hồn quá đấy, Grace! Lại cặp lông mày của Callahan.
“Grace, thôi nào!” cô em gái từng-yêu-thương của tôi nói. “Anh ấy ra sao? Ý em là, anh ấy là bác sĩ nhi khoa, vậy chắc chắn là tuyệt vời rồi, nhưng cho em một ít chi tiết đi.”
“Đáng yêu! Tính cách của anh ấy rất đáng yêu,” tôi nói, hơi lớn tiếng. “Anh ấy rất…” một cái liếc khác về phía Cal “…đáng kính trọng. Thân thiện. Cực kỳ tử tế. Cho tiền người vô gia cư… và ừm… giải cứu… mèo.” Tiếng nói bên trong của tôi, kinh tởm trước khả năng nói dối tồi tệ của mình, thở dài thật lớn.
“Nghe có vẻ ho