
a cảm thấy cũng không có chỗ nào không ổn.
Tầm mắt chuyển tới trên người Thu Thủy Tâm đang ngủ say ở góc, trong tay cô còn cầm một cái váy đã sửa ổn.
Giờ phút này, anh thật sự không biết nên hình dung sự
cảm động dưới đáy lòng mình như thế nào, người phụ nữ này…… rốt cuộc cô
ấy đã vì anh mà làm những gì a? Hốc mắt không tự chủ được mà nóng lên,
cô ngốc! Cô thật sự là một cô ngốc!
Anh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số,“Vĩ Kiệt,
lập tức thông báo cho các bộ phận, trận đấu ngày mai chúng ta sẽ tham
gia!” Anh không thể phụ tâm ý của cô.
Anh vừa cúp điện thoại liền nhìn thấy Thu Thủy Tâm hoảng sợ từ ghế trên nhảy xuống, không may bị đồ vật hỗn độn bên cạnh làm
trượt chân, trong nháy mắt khi cô sắp ngã sấp xuống, Âu Cánh Thần cấp
tốc xông lên phía trước giữ chặt cô, cũng thuận thế ôm cô vào trong
lòng.
Vẻ mặt của cô có chút mờ mịt, cánh tay đặt lên cổ anh ,“Cánh Thần, là anh sao?”
“Thủy Tâm……”
“Thật hay quá, tối nay lại mơ thấy anh ……” Cô lộ ra một
nụ cười,“Em rất muốn nói chuyện với anh, nhưng anh lúc nào cũng không để ý tới em.”
Cô giữ chặt lấy anh, giống như rất sợ anh sẽ đi
mất,“Thật ra…… thật ra em vẫn muốn nói với anh, em thích anh…… rất thích rất thích……”
“Thủy Tâm……” Âu Cánh Thần nghe được lời thổ lộ của cô,
cái gì băn khoăn ngay tức khắc cũng đều vứt ra sau đầu, vui mừng khôn
xiết không thôi, anh thích cô, cô cũng thích anh, bọn họ lại là vợ
chồng…… Như vậy, anh còn lo lắng cái gì nữa? Cho dù sau này cô khôi phục trí nhớ, đó cũng là chuyện của sau này.
Cúi đầu, môi hôn lên trán của cô,“Thật ra anh cũng rất muốn nói với em, trái tim của anh…… cũng giống như em.”
Nơi này tuyệt đối không phải phòng ngủ của cô!
Sau khi Thu Thủy Tâm tỉnh lại, ngồi trên giường lớn mềm
mại, hoảng sợ vạn phần nhìn bốn phía chung quanh, vách tường trắng như
tuyết, vật dụng trong phòng đều có màu sắc tối, đây là một căn phòng
thuần nam tính.
Trên người cô là cái chăn tơ tằm màu lam sậm có hoa văn
cành cây, bên cạnh chăn là cái áo sơmi hàng hiệu màu trắng…… không biết
là đang ở đâu, trời ạ, lần sau tỉnh dậy dù cô có phát hiện mình đang ở
trong công viên cũng sẽ không lấy làm lạ.
Bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, cô xốc mạnh
chăn lên, hô, còn may còn may, bộ đồ ngủ còn mặc trên người…… Nhưng mà,
chờ một chút, bộ đồ ngủ này không phải của cô, có thể nhìn ra được là
một bộ quần áo kiểu nam…… Da đầu run lên, vì sao, vì sao, vì sao a? Cô
rốt cuộc ở đâu a?
Lúc này, cửa toilet trong phòng bị đẩy ra, từ bên trong
đi ra một người đàn ông có dáng người cao thon, chỉ bọc một cái khăn tắm gợi cảm bên hông.
“A……” Quả nhiên là Âu Cánh Thần! Cô vội vàng ôm chăn lui về phía sau, “Anh…… sao anh lại ở đây?”
Âu Cánh Thần cầm khăn lông lau tóc ướt của mình, khóe
miệng nhếch lên một nụ cười,“Anh không biết là anh xuất hiện ở phòng ngủ của mình thì có gì kỳ quái .”
Như là giúp cô hóa giải xấu hổ, anh cầm khăn lông trong
tay quăng lên đầu cô,“Chậc, bộ dáng lúc em vừa mới rời giường thật sự là xấu muốn chết, đi tắm rửa một cái đi.”
Mặc cho cái khăn lông kia khoác lên ót, Thu Thủy Tâm vẫn ngây ngốc nhìn anh,“Nhưng mà……” Cô bối rối chỉ chỉ anh, lại chỉ chỉ
chính mình,“Vậy sao em lại ở đây? Còn nữa, bộ đồ ngủ trên người em này…… hình như…… hình như không phải của em……”
“Là của anh.” Anh thực tự nhiên nói:“Thay đồ ngủ để em ngủ thoải mái một chút.”
“Cũng có nghĩa là……” Cô lúng túng hỏi: “Em đã bị anh nhìn thấy hết?”
“Có gì không ổn sao?” Anh bật cười nói:“Đừng quên con của chúng ta năm nay đã sáu tuổi .”
Cô là có khổ mà không có chỗ tố, nếu nói với anh, mình
vẫn là xử nữ, không biết anh có thể chê cười cô là người si đang nói
mộng hay không nữa?
“Mau một chút, triển lãm trang phục sắp bắt đầu rồi, em chuẩn bị nhanh chút, chúng ta cùng đi dự.”
“A? Cùng đi dự gì?” Nhất định là cô vẫn chưa tỉnh ngủ rồi ! Vì thế mà cứ liên tiếp xảy ra những chuyện làm người ta kinh ngạc.
“Triển lãm trang phục.” Anh đi đến trước ngăn tủ lấy một hộp gấm màu hồng nhạt ra đặt bên cạnh cô,“Mặc lễ phục này đi.”
Anh mở hộp gấm, lấy lễ phục ra, Thu Thủy Tâm vừa nhìn thấy đã không khỏi kinh ngạc.
“Đây là bộ…… Điệp luyến giai nhân?”
Âu Cánh Thần gật đầu,“ Em không nhìn lầm.”
“Nhưng không phải anh muốn lấy bộ điệp luyến giai nhân này đi dự thi sao?”
“Quần áo có thể lấy đi dự thi còn rất nhiều, không thiếu một bộ này.” Anh ý vị thâm trường nhìn cô,“Anh chỉ muốn lấy tác phẩm
anh hài lòng nhất tặng cho người thân cận nhất của anh mặc, Thủy Tâm, em mặc nó vào vì anh đi.”
Lời nói này ái muội không rõ ràng, khiến trái tim của cô đập bình bịch lên.
Tác phẩm hài lòng nhất cho người thân cận nhất ? Chẳng lẽ…… Anh ấy xem mình là người thân cận nhất của anh ấy sao?
Nhưng mà vừa mới trước đây, rõ ràng anh ấy còn một bộ
dạng lạnh lùng cách xa người ngàn dặm, vì sao bây giờ lại thay đổi thái
độ?
“Sorry!” Dường như hiểu được hoang mang của cô, anh nhìn cô nói lời xin lỗi:“Có liên quan đến thái độ của anh mấy ngày hôm
trước, anh thừa nhận là anh đã quá xúc động , nếu như em muốn trừng phạt anh, chờ sau khi cuộc thi kết thúc a