Đời Này Kiếp Này

Đời Này Kiếp Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323614

Bình chọn: 9.5.00/10/361 lượt.

tôi đã nói xương cốt

không vấn đề gì, chỉ bị giãn dây chằng, bên đó có chần chừ một lúc, tối

nay có lẽ không sao cả.”

Kỷ Nam Phương gật đầu, lại nói: “Nếu mẹ tôi có gọi qua, cũng nói như thế đi, đỡ cho bà phải hoảng sợ.” Trợ lý Trần trả lời một câu, thấy anh

không còn gì dặn dò nữa, cũng đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.

Thủ Thủ lặng im một lúc, mới hỏi: “Tại sao lại thành ra thế này, hẵng còn phải nói dối người nhà nữa sao?”

Kỷ Nam Phương điềm nhiên như không cười với vô: “Đã tầm này, nói không

chừng các cụ đã ngủ rồi, các cụ hàng ngày đều dựa vào thuốc an thần cả,

lẽ nào vừa ngủ được vài phút đã dựng các cụ dậy, chẳng lẽ anh lại bất

hiếu thế à.”

Thủ Thủ bỗng nhiên cúi người, Kỷ Nam Phương chỉ cảm giác đôi mắt ấy vừa

đen lại vừa sáng, dường như hai viên đá quý phảng phất còn có thể nhìn

rõ bóng mình đổ ngược trong đó, mà nét mặt cô càng lúc càng áp lại gần.

Người cô ấy vẫn có hương thơm y nguyên là vậy, thoảng qua là vị ngọt

ngào, anh gần như cảm thấy khó thở, cô đã đứng thẳng dậy, “Anh uống rượu chứ gì? Lái xe sau khi uống rượu, đáng đời!”

“Ai nói anh uống nào?”

“Anh tự ngửi người mình xem.” Thủ Thủ khẽ nhăn mày: “Em còn ngửi ra là mùi Eiswein đấy, còn định lừa ai nữa?”

Anh cười: “Lừa ai cũng không lừa được em nhỉ, mũi thính như cún ấy.”

Thủ Thủ hừm một tiếng, Kỷ Nam Phương nói: “Đừng giận nữa nhé, cứ cho như anh đáng đời đi, anh cũng thành ra thế này rồi, em cũng nên nguôi giận

đi chứ.”

Thủ Thủ hiểu ra anh nói một lời hai ý, cảm giác có chút lúng túng, quay

mặt đi không thèm để ý đến anh nữa, chẳng được bao lâu, Kỷ Nam Phương đã bắt đầu rầm rì: “Thủ Thủ, chân anh đau.”

“Em giúp anh ấn chuông gọi bác sĩ nhé.”

“Gọi bọn họ đến để làm cái gì.” Anh hậm hực, “Họ không nỡ cho anh liều

thuốc giảm đau, lại còn bảo sẽ ảnh hưởng đến vết thương khó lành.”

“Vậy anh cứ cố nhịn đi.”

Anh thở dài: “Em qua đây đã, em đứng xa thế, anh nói khó lắm.”

Thủ Thủ bảo: “Anh muốn nói gì thì cứ nói đi, em đứng đây được rồi.”

Kỷ Nam Phương cười không biết phải làm sao: “Anh cũng chẳng phải hổ, hơn nữa anh đang treo giò thế này, còn không động đậy nổi, em qua đây được

không. Anh thật sự nói hết hơi rồi, nói chuyện cũng thấy mệt nữa.”

Phòng bệnh không có ghế, mà sô pha lại đặt cách một đoạn khá xa, Thủ Thủ chần chừ một lúc, cuồi cùng vẫn ngồi xuống bên giường bệnh, Kỷ Nam

Phương nắm lấy tay cô, cô vốn định dụt lại, thấy mặt anh cố nhịn không

cười, rốt cuộc cô cũng dằn xuống được.

May mà Kỷ Nam Phương nắm tay cô thôi đã cảm giác mãn nguyện rồi, ngón

trỏ anh vô tình vuốt nhẹ trên mu bàn tay cô, Thủ Thủ vùng ra: “Buồn mà.” Anh cười: “Thủ Thủ, hôm nay lúc bị đâm xe, anh đã nghĩ nếu như anh chết rồi, em sẽ khóc vì anh chứ?”

Thủ Thủ ngây người, chẳng ngờ anh sẽ nói những lời này, trong chốc lát

dường như trở thành ngoài ý muốn. Chỉ khẽ thở dài, quay mặt đi, đèn

phòng bệnh sáng chưng, bóng cô đổ như thể mặt giấy cắt, rõ ràng mà hiển

nhiên, đôi lông mi đen nhánh dầy cong vút tựa cánh bướm, một thoáng rung động.

“Thủ Thủ.” Giọng Kỷ Nam Phương rất trầm: “Trước đây đều là lỗi của anh, sau này chúng ta sẽ cố gắng sống tốt hơn, được không?

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thủ Thủ thao thức mất ngủ, những kí ức rối

bòng bong như thể một giấc mơ, lúc ở cùng với Giang Tây, lúc ở cùng với

các anh trai, thỉnh thoảng cũng nghĩ đến Kỷ Nam Phương, nhưng cũng mơ hồ lắm. Anh lớn hơn cô 6 tuổi, hồi bé chơi cùng với các anh, trước kia còn không thích dắt cô theo, chê cô còn bé, chê cô là con gái, chê cô phiền phức. Lớn hơn một chút, anh lại ra nước ngoài, cũng giống như bất kì

một người anh thân thiết nào, cô trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ cưới

anh, mà hôn lễ còn tổ chức gấp rút vội vàng là vậy, cho dù cưới nhau

cũng được một thời gian dài rồi, cô vẫn chưa thể quen được, thỉnh thoảng tỉnh ngủ giữa đêm, đột nhiên thấy bên cạnh mình lại có người đang nằm,

thường sẽ sợ đến toát cả mồ hôi, phải định thần một lúc mới nhớ ra, hóa

ra là Kỷ Nam Phương, mình với anh ấy đã là vợ chồng rồi. Phải một thời

gian dài cô mới thích ứng được, mà Kỷ Nam Phương cũng vậy, bởi lẽ cô

quen ngủ một mình rồi, thỉnh thoàng nửa đêm anh lật mình vô tình chạm

phải cô, cô thường sẽ giật mình bừng tỉnh.

Sau này anh cuối cùng quen nếp ngủ sát mép giường, chỉ nằm ít chỗ nhất

có thể, đến ngủ say rồi cũng không chạm vào cô nữa, có hôm sáng dậy sớm, thấy anh rụt tay rụt chân nghiêng mình ngủ, bộ dạng lúc ấy lại thành ra cực nhọc vô cùng.

Nhưng lúc ấy anh hầu như mỗi ngày đều về nhà, cho dù tiếp khách muộn đến mấy, uống say đến mấy, cũng đều được lái xe đưa về, chỉ lúc uống say

anh mới không nằm bên mép giường, mà thích bám lấy cô, cả người nóng hầm hập như bếp lửa, kiên trì dán mình lên lưng cô, cô gỡ tay anh ra, anh

ngoan ngoãn ngủ được một lúc, một lúc không lâu sau lại áp sát, năm lần

bảy lượt như thế, cô thực sự không thể ngủ tiếp được, đành nửa đêm nửa

hôm mò ra phòng khách ngủ, sau này anh biết rồi, uống say về cái là tự

động ra phòng khách ngủ.

Thực ra nhiều khi con người anh ấy cũng không tệ, luôn nhường nhịn cô,

bởi vì cô nhỏ hơ


The Soda Pop